Tinh Xán ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt ngạc nhiên, đôi mắt cực kỳ thất thần.
Sư tỷ ở trong mắt cô ta là một nhân vật giống như chiến thần.
Bất luận là kẻ địch mạnh thế nào, đối thủ đáng sợ thế nào đều không đỡ nổi một đòn ở trước mặt sư tỷ. Sư tỷ chỉ cần vài chiêu là có thể giải quyết được người đó.
Thế mà hôm nay đối mặt với thần y Lâm… sư tỷ lại thua.
Sư tỷ chưa bao giờ thất bại!
Tinh Xán cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi cô ta thua.
“Cô Hoa Huyền, nếu cô đã thừa nhận cô thua thì theo ước hẹn lúc trước của chúng ta, các người nên từ bỏ ý định với Tiểu Nhu đi”, Lâm Chính thở ra một hơi, nói với Hoa Huyền.
“Thua thì chịu, Hoa Huyền tài không bằng người, đương nhiên sẽ không làm trái ước hẹn. Chúng tôi sẽ không đưa cô Tô Nhu đi, anh yên tâm”, Hoa Huyền khẽ giọng nói.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính gật đầu.
“Họ Lâm kia, sư tỷ tôi đã đồng ý không đưa cô Tô Nhu đi, anh còn không mau đưa thuốc giải ra?”, Tinh Xán hoàn hồn lại, vội vàng kêu lên.
“Thuốc giải thì không có, chỉ có thể dùng châm bạc giải độc. Cô Hoa Huyền đến tiền sảnh nghỉ ngơi trước đi. Tôi chuẩn bị một lát, xử lý vết thương trên người xong sẽ chữa trị giải độc cho cô”, Lâm Chính bình tĩnh nói, quay người rời đi.
“Anh… Họ Lâm kia! Anh đứng lại!”, Tinh Xán tức giận, vẫn định ngăn Lâm Chính lại nói lý lẽ, nhưng bị Hoa Huyền cản lại.
“Sư muội, đi theo chị đến tiền sảnh, vết thương của em cũng cần phải xử lý”, Hoa Huyền khẽ giọng nói.
“Nhưng… Sư tỷ…”.
Tinh Xán còn định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn dừng lại.
Hai cô gái đến phòng khách.
Trương Trung Hoa lập tức sai người chuẩn bị dược liệu, dụng cụ chữa trị cho bọn họ.
Dù không biết lai lịch của hai cô gái này, nhưng với thân thủ của cô ta, nhà họ Trương cũng không dám đắc tội.
Hoa Huyền tĩnh tọa trước ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Tinh Xán thì đứng ngồi không yên, bộ dạng rất sốt ruột.
“Sao thần y Lâm kia vẫn chưa đến?”.
“Bây giờ đã qua bao lâu rồi?”.
“Các người mau gọi thần y Lâm đến đây, chữa trị cho sư tỷ!”.
“Tôi nói các người biết, nếu sư tỷ của tôi có mệnh hệ gì, các người đều phải đền mạng cho sư tỷ của tôi!”.
“Này, các người có nghe thấy không?”.
Tinh Xán nổi giận đùng đùng, nói với người nhà họ Trương.
“Chuyện đó…”.
Người nhà họ Trương không biết nên nói gì mới phải.
“Được rồi sư muội, thần y Lâm cũng bị thương không nhẹ. Đợi anh ta xử lý xong vết thương sẽ chữa trị cho chị, em đừng hấp tấp!”, Hoa Huyền nghiêng đầu, bình tĩnh nói.
“Sư tỷ, em mặc kệ, nếu người họ Lâm kia làm chị bị tổn thương gì, dù em có liều mạng cũng sẽ không tha thứ cho anh ta!”, Tinh Xán nói.
Hoa Huyền khẽ lắc đầu, không muốn nói thêm nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Chính mới chậm chạp đi tới.
“Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi!”.
Lâm Chính mỉm cười, sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Vết thương trên người đều được đắp thuốc, nhìn tinh khí thần của anh giống như người không có chuyện gì.
“Này, cuối cùng anh cũng đến rồi! Mau giải độc cho sư tỷ của tôi đi!”, Tinh Xán đột nhiên nhảy bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng quát.
“Sư muội!”, đôi mắt Hoa Huyền lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Tinh Xán vẫn còn định tiếp tục mắng chửi mới hơi dịu lại.
“Cô Hoa Huyền yên tâm, độc giải rất nhanh, mấy phút là xong”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy thì làm phiền thần y Lâm”, Hoa Huyền khẽ giọng nói.
Giọng nói vô cùng êm tai.
Lâm Chính rút châm bạc ra, châm vài kim lên cánh tay trắng nõn của Hoa Huyền.
Mấy đường màu đen xuất hiện trên cánh tay trắng nõn của Hoa Huyền lập tức nhạt đi, biến mất, độc tố dường như đã bị loại bỏ.
Hoa Huyền nhắm mắt điều dưỡng, sau đó mở mắt ra, mỉm cười: “Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm, y thuật bậc này đúng là trác tuyệt cao siêu, Hoa Huyền khâm phục”.
“Quá khen”, Lâm Chính liếc nhìn Tinh Xán, nói: “Cô có cần trị không?”.
“Trị? Đương nhiên là trị! Bây giờ tôi vẫn còn đau đây! Đây là do anh gây ra, sao anh có thể không trị cho tôi được?”, Tinh Xán lạnh lùng nói, đưa cánh tay bị thương tới.
Lâm Chính không châm cứu, mà nhìn cô ta đầy hứng thú: “Thái độ của cô quá tệ, cô hãy xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ không chữa trị cho cô”.
“Cái gì? Anh còn muốn tôi xin lỗi? Ha ha ha ha, anh ngốc à? Nằm mơ! Tinh Xán tôi không có thói quen xin lỗi người khác! Tên họ Lâm kia, anh thích thì trị không thì thôi. Dù tôi có mất cánh tay này, tôi cũng không chết được!”, Tinh Xán cười ha ha, trong mắt tràn ngập vẻ giễu cợt.
“À, thôi được, nếu cô không muốn cánh tay đó thì tôi cũng không có gì để nói”, Lâm Chính nhún vai.
“Hả?”, nụ cười của Tinh Xán cứng đờ, liếc nhìn anh: “Anh có ý gì?”.
“Còn cần tôi nói rõ thêm nữa à? Cánh tay cô không trị nhanh thì thật sự không giữ nổi đâu”.
“Anh nói bậy! Tôi chỉ bị thương ngoài da. Tuy ngón tay đã gãy, nhưng gân cốt vẫn nối liền, với năng lực chữa trị của Hồng Nhan Cốc chúng tôi cũng đủ để đối phó. Anh muốn dựa vào điều này bắt tôi khuất phục? Anh nằm mơ đi!”, Tinh Xán nghiến răng mắng chửi.
“Cô không tin?”.
“Quỷ mới tin!”.
“Vậy cô nhìn chỗ gãy trên ngón tay cô đi”, Lâm Chính cười nói.
Tinh Xán ngạc nhiên, liếc nhìn ngón tay.
Chỉ một ánh nhìn, Tinh Xán đã vô cùng kinh ngạc.
Chỗ đó đen sì một mảng, giống như bị hoại tử.
“Hả? Cái này…”.
“Cô nghĩ năm ngón tay của cô chỉ gãy xương, nhưng thực tế gân cốt cũng có vấn đề! Nếu mười phút nữa, ngón tay của cô không được chữa trị thì dù cô đi tìm ai, bọn họ cũng sẽ chỉ cho cô một đề nghị!”.
“Đề nghị gì?”, Tinh Xán vội hỏi.
“Cắt cụt tay!”, Lâm Chính nói.
Chỉ mấy chữ đơn giản làm Tinh Xán sợ đến mức tái mặt, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
“Cô Tinh Xán, mau chóng nghĩ cách tìm bác sĩ xử lý cho cô đi. Cô là người tập võ, nếu không còn cánh tay, dù không chết cũng ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, cô là con gái mà gãy mất cánh tay, sau này muốn tìm nơi tốt gả chồng cũng sẽ bị ảnh hưởng, cô nghĩ sao?”, Lâm Chính cười nói: “À đúng rồi, cô chỉ có 10 phút, mau đi đi!”.
Sắc mặt Tinh Xán đỏ bừng, đứng sững tại chỗ, vô cùng quẫn bách.
10 phút?
Cô ta không thân thiết với ai ở tỉnh Quảng Liễu, đâu thể tìm được bác sĩ nhanh như vậy?
Nếu Lâm Chính không chữa trị, cánh tay của cô ta chắc chắn sẽ bị tàn phế.
“Sư muội, mau xin lỗi thần y Lâm đi!”, Hoa Huyền nghiêng đầu, nghiêm túc quát khẽ.