Người đến chính là Nạp Lan Thiên.
Lâm Chính còn nhớ.
Lúc trước khi anh đại náo thế gia Nam Cung, Nạp Lan Thiên không đấu lại được anh, liền cụp đuôi chạy mất, mãi không thấy bóng dáng đâu.
Không ngờ lần này lại gặp ở ngoài cổng nhà họ Trương.
Đây chắc chắn không phải là trùng hợp.
"Nạp Lan Thiên, sao anh lại ở đây?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Đương nhiên là có việc gặp thần y Lâm rồi", Nạp Lan Thiên cười đáp.
"Có gì thì nói đi, tôi đang vội", Lâm Chính khàn giọng nói, trong lòng đã nổi lên ý định giết người.
Nạp Lan Thiên xuất hiện ở đây, rõ ràng anh ta vẫn luôn theo dõi hành tung của anh.
Thế gia Nạp Lan là người của Cô Phong, xem ra chắc chắn Cô Phong đang có mưu đồ gì đó.
Nếu đã là kẻ thù thì không cần phải nương tay.
"Thần y Lâm, tôi hi vọng anh có thể trả lại Thiên Kiêu Lệnh đã từng lấy của tôi", Nạp Lan Thiên chìa tay ra, cười nói.
"Anh muốn lấy lại? Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi", Lâm Chính bình thản nói.
"Thần y Lâm không muốn đưa sao? Ha ha, nếu vậy thì anh sẽ không được yên thân đâu", Nạp Lan Thiên lắc đầu cười.
"Ý anh là sao?", Lâm Chính nheo mắt hỏi.
"Tôi được Cô Phong nhờ vả, vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của anh. Mâu thuẫn giữa anh và người của Hồng Nhan Cốc, chúng tôi biết rõ như lòng bàn tay. Thần y Lâm, trên đời này, người mà Hồng Nhan Cốc nhìn trúng thì không ai là không dám giao, anh là người đầu tiên. Cho dù là Cô Phong cũng không dám đối đầu với Hồng Nhan Cốc. Nếu tôi nói cho Cô Phong biết mâu thuẫn giữa anh và Hồng Nhan Cốc, anh đoán xem Cô Phong sẽ làm gì nào?", Nạp Lan Thiên hỏi.
Lâm Chính đanh mắt lại, chẳng nói chẳng rằng.
"Cô Phong sẽ lập tức huy động toàn bộ lực lượng, liên thủ với Hồng Nhan Cốc tiêu diệt anh. Dù anh có mạnh đến đâu, thì cũng không thể đồng thời chống lại cả Cô Phong và Hồng Nhan Cốc. Chắc chắn lần này Cô Phong sẽ không do dự", Nạp Lan Thiên cười lớn, tỏ vẻ rất đắc ý.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
Bây giờ Lâm Chính mới biết tại sao lúc anh động đến thôn Dược Vương và Cổ Phái, Cô Phong lại không có hành động gì, bởi vì Cô Phong thận trọng hơn hai tông phái này nhiều.
Lúc đầu Cô Phong định làm ngư ông đắc lợi, chờ Lâm Chính đấu với Cổ Phái và thôn Dược Vương đến mức ta sống ngươi chết, hai bên đều tổn thất nghiêm trọng thì sẽ nhảy vào nhặt thành quả.
Nhưng không ngờ Lâm Chính lại xử lý được cả Cổ Phái và thôn Dược Vương.
Điều này quả thực khiến Cô Phong phải khiếp sợ, thế nên đến giờ vẫn chưa có hành động gì.
Nhưng bây giờ thì Nạp Lan Thiên không nhịn được nữa.
Anh ta phát hiện ra Hồng Nhan Cốc cũng có xung đột với thần y Lâm.
Đây đúng là tin tốt!
Nếu các lãnh đạo cấp cao của Cô Phong biết chuyện này thì chắc chắn sẽ huy động toàn bộ lực lượng liên thủ với Hồng Nhan Cốc để đối phó thần y Lâm.
Có Hồng Nhan Cốc chống lưng thì còn gì phải kiêng dè chứ?
So với Hồng Nhan Cốc thì cộng cả Cổ Phái và thôn Dược Vương lại cũng không bằng một sợi tóc của người ta.
Nhưng Nạp Lan Thiên không muốn thành thật báo tin này lên trên.
Anh ta muốn kiếm chác chút lợi ích.
Muốn lấy lại Thiên Kiêu Lệnh mà mình đã bị cướp mất.
Thế nên anh ta mới chủ động xuất hiện đàm phán với Lâm Chính.
"Anh không sợ bây giờ tôi sẽ giết luôn anh sao? Như vậy thì tất cả mọi thông tin mà anh biết sẽ không truyền đến chỗ Cô Phong được nữa", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Thần y Lâm, sao anh ăn nói ấu trĩ thế nhỉ? Nếu tôi dám đứng trước mặt anh, thì đương nhiên là đã có chuẩn bị. Nếu tôi chết thì chắc chắn Cô Phong sẽ nhận được tin, nếu tôi còn sống thì Cô Phong sẽ chưa biết chuyện", Nạp Lan Thiên cười nói.
"Vậy anh có biết tại sao người của Hồng Nhan Cốc lại đến đây không?".
"Vì cô Tô Nhu đúng không?".
"Đúng vậy, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc muốn nhận Tô Nhu làm học trò, tôi không đồng ý nên mới xảy ra va chạm. Bây giờ anh lấy chuyện này ra để đe dọa tôi? Nếu vậy thì tôi đưa Tô Nhu đến Hồng Nhan Cốc là được, bọn họ sẽ không động đến tôi nữa. Còn anh, không có điều kiện để đe dọa tôi, tôi có thể giết anh bất cứ lúc nào".
Lâm Chính bình thản nói, rồi cất bước đi về phía Nạp Lan Thiên.
Sát khí ngùn ngụt.
Không ngờ Nạp Lan Thiên lại cười lớn.
"Ha ha ha, thần y Lâm, xem ra anh chẳng biết gì về Hồng Nhan Cốc cả! Lại còn đưa cô Tô Nhu đến Hồng Nhan Cốc? Anh nóng lòng muốn cô ta chết như vậy sao?".
"Ý anh là sao?", Lâm Chính đanh mắt lại.
"Lẽ nào anh không biết sao? Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thu nhận học trò là có tiêu chuẩn đấy", Nạp Lan Thiên ngừng cười.
"Tiêu chuẩn gì?".
"Tiêu chuẩn thể chất! Khi cốc chủ Hồng Nhan Cốc thu nhận học trò sẽ lệnh cho bọn họ đi qua một đầm nước Thoát Thai Hoán Cốt. Nghe nói nước ở trong đầm này được luyện chế từ bí pháp của Hồng Nhan Cốc, nếu ngâm mình trong đó một phút mà không chết thì sẽ thoát thai hoán cốt, được tu luyện chân thuật của Hồng Nhan Cốc. Nhưng nếu thể chất không đạt tiêu chuẩn, thì xuống nước này chỉ có đường chết. Sao nào? Ngay cả chuyện này mà thần y Lâm cũng không biết sao?", Nạp Lan Thiên buồn cười nói.
Lâm Chính bỗng biến sắc.
“Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói thể chất của Tiểu Nhu đặc biệt, có thể nhận làm học trò”.
“Bà ta luôn nói như vậy với mỗi người được đưa vào Hồng Nhan Cốc, nhưng năm nào cũng có không biết bao nhiêu cô gái chết do nước Thoát Thai Hoán Cốt này. Nếu không tại sao Hồng Nhan Cốc lại mạnh mẽ như vậy? Chính là vì những người sống sót khỏi nước Thoát Thai Hoán Cốt đều là những yêu nghiệt tuyệt thế”, Nạp Lan Thiên cười đáp.
Lâm Chính trầm mặc.
Nhưng trái tim anh đang đập rất nhanh.
“Hơn nữa còn chuyện này chắc là anh cũng chưa biết nhỉ?”.
“Chuyện gì?”.
“Chính là những người đi qua nước Thoát Thai Hoán Cốt này mà không chết, thì ký ức sẽ bị xóa sạch. Đến lúc đó Tô Nhu yêu dấu của anh chỉ còn là một con rối bên cạnh cốc chủ Hồng Nhan Cốc, mặc cho bà ta sắp xếp, sao còn nhớ tới thần y Lâm anh chứ? Như vậy anh còn muốn đưa cô Tô Nhu đến Hồng Nhan Cốc nữa không?”.
Lâm Chính nghe thấy thế, nắm tay siết chặt lại…
“Sao nào? Thần y Lâm, anh còn muốn đưa cô Tô Nhu đến Hồng Nhan Cốc không?”, Nạp Lan Thiên cười hỏi.