Lời xin lỗi nói ra miệng giống như đã dùng hết sức lực và dũng khí của Tinh Xán.
Nhưng Lâm Chính không có bất cứ phản ứng gì.
“Này, như thế được rồi chứ?”, Tinh Xán tức giận nói.
“Cái gì được? Cô còn chưa xin lỗi mà!”, Lâm Chính giả vờ khó hiểu hỏi.
“Không phải tôi vừa xin lỗi rồi sao?”.
“Tôi không nghe thấy!”.
“Anh…”, Tinh Xán tức đến mức suýt nổ phổi.
“Sư muội, nói lớn lên một chút”, Hoa Huyền lại bảo.
Tinh Xán tức đến mức viền mắt đỏ lên, nước mắt sắp trào ra.
“Xin lỗi!”, cô ta hét lớn lên giống như giận dỗi.
Cô ta hét xong, nước mắt trào ra, hơi nấc nghẹn.
Có lẽ cả đời này cô ta chưa bao giờ ấm ức như vậy.
Lâm Chính mỉm cười nhàn nhạt, cầm châm bạc chữa trị cho Tinh Xán.
“Thần y Lâm, xin lỗi”, Hoa Huyền nói khẽ.
“Không sao”.
Lâm Chính châm cứu, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng.
“Tôi có thể hỏi một câu không? Vì sao cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại bảo các cô đưa Tiểu Nhu đi?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô Tô Nhu có thể chất siêu phàm, được sư phụ tôi xem trọng, muốn thu nhận làm đồ đệ!”, Hoa Huyền nói.
“Hóa ra là vậy… Thay tôi cảm ơn ý tốt của cốc chủ, nhưng chưa nói tới tôi có đồng ý hay không, tôi nghĩ Tiểu Nhu cũng sẽ không đồng ý. Cô ấy chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường, không có hứng thú với chuyện chém giết. Hơn nữa, tôi không hi vọng cô ấy tham dự vào giới võ thuật Hoa Quốc, chuyện của võ giả quá nguy hiểm!”, Lâm Chính nói.
“Anh lo cái gì? Anh cũng không phải chồng của cô ấy! Liên quan gì đến anh?”, Tinh Xán tức giận nói.
“Tôi là bạn cô ấy, thế là đủ rồi! Phải là chồng cô ấy thì mới có thể nghĩ cho cô ấy sao? Tôi không phải chồng cô, không phải cũng trị thương cho cô à?”, Lâm Chính phản bác.
Anh nói xong, Tinh Xán đỏ mặt, sau đó lại có vẻ chán ghét, nhưng không nói gì.
Sau một phen chữa trị, Lâm Chính băng bó cho Tinh Xán rồi mới kết thúc.
“Về nghỉ ngơi cho tốt, đừng để vết thương dính vào nước, như vậy sẽ lành nhanh hơn”, Lâm Chính dặn dò.
“Cảm ơn thần y Lâm, chúng ta nên tạm biệt rồi! Lần này đã quấy nhiễu đến mọi người, mong hãy tha thứ”, Hoa Huyền nói.
“Không cần khách sáo!”, Lâm Chính gật đầu.
“Ừ, chúng tôi nên đi rồi, nhưng trước khi đi, thần y Lâm, tôi vẫn còn một câu muốn nói với anh”.
“Câu gì?”.
“Nếu anh muốn tốt cho cô Tô Nhu thì nên giao cô ấy cho chúng tôi”.
“Tôi nói rồi, tôi có thể chữa khỏi cho Tiểu Nhu”.
“Thật ra không chỉ là chuyện đó…”, Hoa Huyền do dự một lúc, muốn nói lại thôi.
“Cô Hoa Huyền có băn khoăn gì sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Thật ra sư phụ tôi…”.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc?”.
“Sư phụ tôi là người rất kỳ quái, hơn nữa… cách làm của bà ấy cũng không nhân từ. Nếu để bà ấy mất kiên nhẫn, bà ấy cũng sẽ tạo sát nghiệt. Lần này quay về, tôi sẽ kể lại sự thật ở đây cho sư phụ tôi, tôi nghĩ chắc chắn sư phụ tôi sẽ vô cùng tức giận! Cũng không biết bà ấy có từ bỏ hay không. Nếu sư phụ tôi không chịu từ bỏ… Thần y Lâm, anh có thể sẽ gặp phiền phức đấy”, Hoa Huyền nói.
Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt nghiêm nghị, trên mặt cũng toát ra vẻ tức giận: “Hồng Nhan Cốc các cô cũng ghê gớm thật! Nói với sư phụ các cô, nếu bà ta thật sự có bản lĩnh thì qua đây cướp người, xem tôi có ngăn chặn nổi hay không!”.
“Thần y Lâm! Anh có thể đánh bại tôi, nói thật tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng nếu anh và tôi có cơ hội quyết đấu lần thứ hai, tôi nghĩ anh chưa chắc có thể dễ dàng hạ độc lên người tôi lần nữa! Chỉ riêng tôi đã có thể chiến đấu tới lui với anh, nếu sư phụ tôi đến đây… Thần y Lâm, e rằng anh khó mà chống đỡ nổi!”.
“Sư phụ cô lợi hại lắm sao?”.
“Thần tiên có lợi hại không?”.
“Tôi không biết thực lực của thần tiên như thế nào”.
“Cho nên anh cũng không biết thực lực của sư phụ tôi như thế nào, bởi vì thực lực của sư phụ tôi không khác gì thần tiên”, Hoa Huyền nghiêm túc nói.
Lâm Chính không nói lời nào, ánh mắt nghiêm nghị.
“Tạm biệt!”.
Hoa Huyền khẽ khom lưng chào, dẫn Tinh Xán rời đi.
“Tiểu Chính, sao rồi? Cháu không sao chứ?”.
Nhìn Lâm Chính đứng tại chỗ với vẻ mặt nghiêm túc, Trương Trung Hoa tiến tới, khẽ giọng gọi.
“À… Không sao… Không sao”.
Lâm Chính hoàn hồn lại, cười gượng: “Ông ngoại, cháu muốn chuyển Tiểu Nhu đến Học viện Huyền Y Phái. Hôm nay sẽ lên đường”.
“Học viện Huyền Y Phái không phải…”.
“Đã xây dựng lại rồi ạ, lần này cháu sẽ tăng thêm lực lượng bảo vệ”.
“Ừ… Cũng được, độc của Tiểu Nhu vẫn phải nhờ cháu giải. Nhưng cháu cũng phải nghỉ ngơi nhiều vào, cháu đã quá mệt mỏi rồi”, ông cụ Trương thở dài.
Mặc dù ông ấy không có y thuật xuất sắc như Lâm Chính, nhưng dù gì ông ấy cũng là trưởng bối từng gặp vô số người, sao có thể không nhìn ra nỗi lo lắng và gánh nặng trong mắt Lâm Chính?
Lâm Chính bảo Cung Hỉ Vân đi bắt tay chuẩn bị.
Bởi vì thần y Lâm đã lên tiếng muốn chuyển Tô Nhu đến Học viện Huyền Y Phái, cho nên Trương Tinh Vũ không có bất cứ ý kiến gì.
Nếu đổi lại là Lâm Chính, e là Trương Tinh Vũ đã xông lên đánh anh.
Còn thần y Lâm, Trương Tinh Vũ vẫn luôn tươi cười hoan nghênh, hỏi han ân cần, thậm chí đích thân rót nước.
Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, đã bao giờ có được đãi ngộ như vậy?
Anh không quan tâm Trương Tinh Vũ, nhưng sự nhiệt tình của Trương Tinh Vũ lại trở nên nồng nhiệt hơn, giống như đã xem anh là con rể của mình…
Lâm Chính tránh thật xa. Đợi Cung Hỉ Vân sắp xếp xe xong, Lâm Chính rời khỏi nhà họ Trương, chuẩn bị về Giang Thành.
Nhưng anh vừa mới ra khỏi cổng nhà họ Trương, lại thấy bên cạnh xe của Cung Hỉ Vân chuẩn bị có một bóng người quen thuộc.
Sao người đó lại đến đây?
Vẻ mặt Lâm Chính lập tức trở nên căng thẳng hơn.
“Thần y Lâm… Đã lâu không gặp rồi nhỉ?”, một tiếng cười giễu cợt vang lên.