TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1531: NGHỊCH CHUYỂN

Từ đường im lặng tới mức ghê người. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.

Khoảnh khắc này dù là Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương thì cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ quái.

Có lẽ hai người bọn họ cũng không ngờ rằng sự việc lại như thế này.

Lâm Chính đứng im nhìn Hắc Ngọc Thiên. Anh không nói gì, cũng không hành động.

Tầm mười giây sau anh mới lên tiếng: “Nếu tôi nói tôi muốn giết hết nhà họ Hắc thì các người đó đồng ý không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi.

Tất cả đều há mồm trợn mắt. Hắc Ngọc Thiên sững sờ nhìn anh.

“Cậu quá đáng quá”.

“Cậu ức hiếp nhà chúng tôi như vậy sao?”

“Ngọc vỡ còn hơi ngói lành”.

“Dù tôi có chết thì cũng không khuất phục”.

Nhà họ Hắc tức giận gầm lên. Thế nhưng giọng nói già nua của bà cụ đã cắt đứt lời của bọn họ. Bà cụ trả lời không chút do dự: “Nếu chủ tịch Lâm muốn xả giận bằng cánh đó thì nhà họ Hắc chúng tôi cũng chấp nhận”.

Toàn bộ người nhà họ Hắc đều hóa đá.

“Bà tổ...thật sự...như vậy sao?”, Hắc Ngọc Thiên cũng không thể hiểu được. Ông ta hi vọng biết bao nhiêu bà tổ sẽ từ chối thần y Lâm, sau đó sẽ giết chết cậu ta...nhưng bà ta không hề làm vậy...Lẽ nào...nhà họ Hắc lại kém đến thế sao? Hắc Ngọc Thiên siết chặt nắm đấm, không hề lên tiếng.

“Bà đã nói vậy thì tôi sẽ cho các người một cơ hội. Tôi muốn bà giết chết Hắc Ngọc Thiên, sau đó tự sát, tôi nghĩ như vậy chắc không khó đâu nhỉ”.

“Do tôi giết Ngọc Thiên sao?”, bà tổ chau mày, tỏ vẻ do dự. Rõ ràng, bà ta không làm được. Dù Hắc Ngọc Thiên khiến bà ta rất thất vọng nhưng là thế hệ sau nên sao bà ta có thể ra tay được?

Chỉ có Hắc Ngọc Thiên là đanh thép: “Chủ tịch, nếu cậu muốn tôi chết thì tôi sẽ tự ra tay, hà tất phải làm khó bà ấy? Cậu muốn mạng của tôi đúng không, tôi sẽ giao cho cậu”.

Nói xong Hắc Ngọc Thiên gầm lên, đập mạnh vào đầu của mình. Cú đập như sét đánh, vô cùng quyết liệt.

Ông ta quyết tâm chết.

Đám đông run rẩy. Nhưng không có ai ngăn lại. Dù là bà tổ của nhà họ Hắc cũng thế.Bà ta nhắm mắt, cơ thể khẽ run lên, không dám nhìn.

Hôm nay là kiếp nạn của nhà họ Hắc. Dù có phải chịu tổn thất tới mức nào thì cũng phải chấp nhận. Bà ta hiểu điều này và cũng hiểu có những lúc con người ta phải quyết đoán.

Đúng lúc Hắc Ngọc Thiên định đập nát đầu mình thì một bàn tay vươn ra chộp lấy cổ tay của ông ta. Bàn tay ông ta dừng lại cách đầu chưa tới 1cm.

“Hả?”, Hắc Ngọc Thiên bàng hoàng. Đám đông cũng sững sờ.

Chính Lâm Chính đã giữ tay ông ta lại.

“Hả?”

“Điều này...”

“Chuyện gì vậy?”

“Chủ tịch Lâm đã làm thế nào thế?”

Đám đông cảm thấy hoang mang. Hắc Ngọc Thiên cũng không hiểu gì. Bà tổ thì thầm thở phào.

“Chủ tịch Lâm...tại sao?”, Hắc Ngọc Thiên bèn hỏi.

“Tôi chỉ muốn thử xem nhà họ Hắc đã thật sự biết nhận sai hay chưa. Giờ xem ra thành ý của mọi người cũng không tệ. Vì vậy cũng không cần phải làm quá lên nữa”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm"

“Thử thôi sao?”, Hắc Ngọc Thiên giật mình.

“Em gái tôi chỉ bị sốc, không có vấn đề gì lớn, giáo huấn các người như vậy là đủ rồi, không tới mức giết sạch. Mặc dù tôi đã từng có ý nghĩ đó trong đầu đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Hắc Ngọc Thiên như hóa đá.Thực ra ông ta không biết rằng nếu như ông ta không nghe lời bà tổ, tiếp tục đối đầu với Lâm Chính thì hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Hắc...

Bà tổ khẽ nói: “Ngọc Thiên, còn không mau cảm ơn cậu Lâm?”

Hắc Ngọc Thiên bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống: “Cảm ơn chủ tịch đã lượng thứ”.

“Không cần vội cảm ơn, chuyện này vẫn chưa xong. Tôi muốn nhà họ Hắc giúp tôi một chuyện”.

“Xin chủ tịch cứ nói”.

“Tôi muốn các người điều động toàn bộ cao thủ nhà họ Hắc tới Yên Kinh tìm nhà họ Lâm. Tôi sẽ cung cấp toàn bộ bằng chứng chứng minh tôi bị oan, nhà họ Lâm mới là kẻ chủ mưu. Tôi muốn các người làm lớn chuyện để tất cả những người khác đều biết chuyện này. Không khó đúng không?”, Lâm Chính nói.

“Điều này...”, Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ rồi gật đầu: “Đúng là không khó nhưng như vậy...sẽ đắc tội với nhà họ Lâm”.

“Nếu có thể chứng minh quan tài Thánh Anh là do họ ăn trộm thì các người còn phải bận tâm tới điều đó sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là không cần bận tâm. Người khác ức hiếp chúng tôi sao chúng tôi có thể nhẫn nhịn được”, Hắc Ngọc Thiên hừ giọng.

“Nếu đã vậy thì còn sợ gì nữa?”

Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ rồi trầm giọng: “Được, vậy tôi nghe theo chủ tịch”.

“Ông làm cho tốt coi như báo đáp, tôi sẽ trị khỏi cho Thập trưởng lão", Lâm Chính thản nhiên nói.

“Chữa khỏi cho Thập trưởng lão sao?”

Hắc Ngọc Thiên giật mình, tưởng là mình nghe nhầm. Ông ta cảm thấy vô cùng kích động: “Chủ tịch Lâm...cậu nói là...Thập trưởng lão...vẫn có thể cứu được à?”

“Lúc tôi tấn công đã nương tay, với y thuật của tôi thì đương nhiên cứu được”, Lâm Chính đáp lại.

Nhà họ Hắc mừng lắm: “Thật sao?”

“Tốt quá rồi”, các vị trưởng lão cũng vô cùng vui mừng.

Hắc Ngọc Thiên kích động, vỗ tay lên ngực thề lớn: “Chủ tịch cứ yên tâm, lần này nhất định chúng tôi sẽ không để yên cho nhà họ Lâm đâu”.

Đọc truyện chữ Full