Bên ngoài một đình hóng mát.
Lâm Nhược Nam buồn rầu, quỳ dưới đất run rẩy, cực kỳ bất an.
Trong đình hóng mát, có hai bóng người đang chơi cờ.
Lâm Ngạo bố cô ta đứng bên cạnh cô ta, khom lưng không dám ngẩng đầu, dường như đang chờ đợi gì đó.
Lâm Nhược Nam cực kỳ bàng hoàng, lặng lẽ quan sát hai người kia.
Nhưng hai người họ từ đầu đến cuối đều nhìn bàn cờ, không quan tâm đến bọn họ.
Cứ vậy tròn mười phút, lưng Lâm Ngạo cũng đã đau xót mới có người đáp lại.
“Lâm Phúc chết là do nó gây ra, tội không thể tha, nhưng phải định tội thế nào vẫn phải xem kết quả tiếp theo của sự việc. Nếu người nhà họ Hắc mặc nhận sự việc là do Lâm Chính làm, không trách người nhà họ Lâm chúng ta, đương nhiên con gái ông sẽ chỉ bị phạt nhẹ mà thôi. Nhưng nếu nhà họ Hắc tìm tới cửa, theo quy tắc của gia tộc, chúng tôi chỉ có thể giao con gái ông ra để xoa dịu lửa giận của nhà họ Hắc”.
Người đàn ông trung niên cầm cờ trắng phía bên trái bình tĩnh nói.
Lâm Ngạo sững sờ, sau đó cúi đầu đáp: “Vâng”.
“Đại hội sắp mở, các thế lực đều đã tiến vào thời kỳ đình chiến, kẻ địch của nhà họ Lâm chúng ta cũng ngầm hiểu dừng giao đấu với chúng ta. Lúc này mà tranh đấu với nhà họ Hắc như nước với lửa chắc chắn sẽ uổng phí mọi sự chuẩn bị của những năm qua. Lâm Ngạo, tôi hi vọng ông có thể hiểu cho”.
“Lâm Ngạo hiểu, Lâm Ngạo đều hiểu hết, nhưng Lâm Ngạo tin rằng nhà họ Hắc sẽ nhận định việc này là do Lâm Chính làm, chắc chắn sẽ không nghi ngờ nhà họ Lâm chúng ta! Xin hai vị yên tâm”, Lâm Ngạo cung kính nói.
“Vậy đương nhiên là tốt nhất, nhưng hướng phát triển của sự việc không phải ông nói là được”.
“Ông nói phải”.
“Đưa con gái ông xuống đi, nhốt lại bảy ngày, nếu bảy ngày sau nhà họ Hắc không có phản ứng gì thì sẽ để Lâm Lâm của Tài Quyết Đường xử lý".
“Vâng! Vâng! Lâm Ngạo đã rõ”.
Lâm Ngạo mừng rỡ, dùng cánh tay thúc Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam hiểu ý, vội vàng cung kính dập đầu với hai người trong đình hóng mát.
“Cảm hơn hai bác!”.
“Xuống đi”.
Người đó phất tay.
Hai người chuẩn bị rời đi thì đúng lúc đó, một người nhà họ Lâm cầm điện thoại kiểu cũ nhanh chân đi tới.
“Thưa ông, Giang Thành truyền tin tới!”.
“Ồ?”.
Hai người đang chơi cờ đều ngước mắt lên.
Hai bố con Lâm Ngạo cũng dừng bước nhìn lại.
“Tin gì?”, người cầm cờ trắng hỏi.
“Người của chúng ta nhìn thấy có người của Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo xuất hiện ở Giang Thành!”.
“Cổ Phái?”.
Người cầm cờ trắng nhíu mày.
Người cầm cờ đen ở đối diện bình tĩnh nói: “Có lời đồn Dương Hoa và Đông Hoàng Giáo có quan hệ với nhau, nhưng chưa từng nghe nói Dương Hoa có qua lại với Cổ Phái”.
“Thời gian trước, Dương Hoa và Cổ Phái từng có khúc mắc với nhau vì chuyện của Học viện Huyền Y Phái, thậm chí hai bên còn tranh đấu gay gắt, Dương Hoa tổn thất không ít. Sau đó hai bên đột nhiên dừng chiến đàm phán, không tranh đấu nữa. Chuyện đó khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, bây giờ Cổ Phái lại xuất hiện ở Giang Thành, chẳng lẽ… Dương Hoa và Cổ Phái đã đạt thành thỏa thuận nào đó, hai bên… hợp tác rồi sao?”, người cầm cờ trắng nói.
Lời này khiến những người ở đây đều kinh hãi.
Dương Hoa và Cổ Phái hợp tác?
Đó phải là sức mạnh đáng sợ đến thế nào?
“Chuyện này phải điều tra rõ ràng, dù sao giữa chúng ta và Dương Hoa không tính là thân thiện”, người cầm cờ đen nói.
“Thưa ông, Lâm Ngạo sẵn sàng đích thân đến đó điều tra chuyện này, bù đắp tội lỗi mà con gái tôi mắc phải!”, Lâm Ngạo lập tức tiến lên, chắp tay nói.
“Ông?”.
Người cầm cờ đen nhìn Lâm Ngạo từ trên xuống dưới, thản nhiên gật đầu: “Được, cho ông một cơ hội! Hi vọng ông có thể nắm bắt thật tốt!”.
“Vâng!”.
Lâm Ngạo mừng rỡ, đang định đưa Lâm Nhược Nam rời đi.
Đúng lúc đó, một người nữa lại vội vã chạy vào.
“Các chủ! Xảy ra chuyện rồi!”, người đó chạy tới, quỳ bên ngoài đình nghỉ mát, lớn tiếng gọi.
“Cái gì?”.
Bọn họ nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?”, người cầm cờ trắng lạnh lùng hỏi.
“Hắc Ngọc Thiên gia chủ của nhà họ Hắc dẫn theo cao thủ nhà họ Hắc đến ngoài cửa, đòi một lời giải thích. Họ tuyên bố nếu ông không ra ngoài gặp bọn họ, bọn họ sẽ xông vào đây!”, người đó vội nói.
“Cái gì?”.
Lâm Ngạo lập tức la lên.
Sắc mặt Lâm Nhược Nam trắng bệch, lảo đảo, ngây ngốc nhìn lại: “Không thể nào!”.
“Chuyện gì vậy?”.
Người cầm cờ đen cũng kinh ngạc: “Người nhà họ Hắc… sao lại tới đây?”.
“Hơn nữa còn dẫn theo tinh nhuệ nhà họ Hắc… Đây rõ ràng là có chuẩn bị mới tới! Chỉ sợ kế hoạch của chúng ta đã bại lộ!”.
Người cầm cờ trắng đứng thẳng dậy, nói: “Thông báo cho Lâm Trung Hải đường chủ Thiên Long Đường, mau chóng tập kết tất cả tinh nhuệ của Thiên Long Đường ở cổng lớn, đề phòng người nhà họ Hắc đánh lén, mấy người các người đi theo tôi gặp Hắc Ngọc Thiên!”.
“Vâng”.
Bọn họ đồng loạt hô lên.
Hai người đi ra khỏi đình hóng mát.
Lâm Ngạo lập tức theo sau.
“Bố!”.
Lâm Nhược Nam vội vàng chụp lấy tay Lâm Ngạo, lau nước mắt, gọi.
Vẻ mặt Lâm Ngạo thay đổi liên tục, một lúc sau khẽ giọng nỏi: “Sư phụ con đến chưa?”.
“Con đã nói với ông ấy, nhưng người nhà họ Hắc đến nhanh như vậy, chắc chắn sư phụ không đến kịp! Nếu gia tộc không thương lượng được với nhà họ Hắc, chắc chắn sẽ giao con ra cho nhà họ Hắc. Đến lúc đó, con nhất định sẽ bị người nhà họ Hắc băm vằm đó bố…”, Lâm Nhược Nam khóc lóc.
Lâm Ngạo có vẻ mặt khó coi, nhưng không thể làm gì hơn, hạ giọng nói: “Chuyện đã đến nước này, chỉ đành đi bước nào tính bước ấy!”.
Lâm Nhược Nam ra sức giãy giụa, không muốn đi.
“Nhược Nam, con làm gì vậy?”.
“Con… con không đi được không?”.
“Đừng nói con định chạy trốn chứ? Nhược Nam, con nên biết, nếu con chạy trốn thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào! Đến lúc đó, cả nhà chúng ta ở trong gia tộc sẽ không ngóc đầu lên nổi, còn con cũng sẽ không thoát khỏi sự truy nã của gia tộc!”, vẻ mặt Lâm Ngạo như sương hàn, lạnh lùng quát.
Lâm Nhược Nam run rẩy, biết mình không thoát khỏi, chỉ đành cúi đầu nói: “Bố, con… con không định chạy, con chỉ… chỉ hơi đau bụng, con có thể vào nhà vệ sinh trước rồi mới qua đó không?”.
Lâm Ngạo hừ một tiếng, nói: “Được, con đi đi! Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, bố cũng không nói những lời thừa, con nên đối diện với hiện thực rồi!”.
Nói xong, một mình Lâm Ngạo đi theo đám người kia ra phía cổng chính.
Lâm Nhược Nam thì chạy như điên ra cửa sau.
Người nhà họ Hắc đã đến, cô ta biết một khi ra cửa trước cô ta sẽ chết chắc!
Cô ta không muốn chết!
Cô ta muốn sống thật tốt!
Cô ta vẫn còn muốn sống ở thế giới phồn hoa này.
Nghĩ đến đó, bước chân của Lâm Nhược Nam tăng nhanh tốc độ.
Chẳng mấy chốc, cô ta đã đứng trước cửa sau nhà họ Lâm, nín thở, nhìn cánh cửa đó…
Phía sau cửa có camera.
Cô ta chỉ cần ra khỏi cửa, cao thủ của nhà họ Lâm sẽ biết được ngay tức khắc, đồng thời bắt cô ta lại ngay!
Cho nên, sau khi cô ta ra ngoài phải rời khỏi Yên Kinh ngay lập tức. Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng.
Lâm Nhược Nam sờ túi, không có điện thoại, không gọi được taxi, chỉ đành cắn răng, định xông ra ngoài chặn một chiếc xe đi trước rồi tính sau.
Không còn thời gian nữa rồi!
“Mặc kệ, chạy trước rồi tính sau!”.
Lâm Nhược Nam quát khẽ một tiếng, kéo cửa ra, chạy vọt từ cổng sau ra ngoài, điên cuồng chạy ra đường lớn dọc theo con hẻm ở cổng sau.
Cùng lúc đó, một chiếc xe đột nhiên lái tới, dừng ở lối vào hẻm.
Lâm Nhược Nam mừng rỡ, lập tức chạy về phía chiếc xe đó.
“Bác tài! Mau tới sân bay, mau lên!”, Lâm Nhược Nam chạy lên xe, lập tức hét lớn.