Lâm Nhược Nam chạy ra khỏi cổng sau, camera nhà họ Lâm gần như cảnh báo ngay lập tức.
Cao thủ của Tài Quyết Đường nhanh chóng xuất phát, chạy về phía cửa sau. Con hẻm vốn yên tĩnh lập tức xuất hiện vài bóng người chạy nhanh về phía này.
“Lâm Nhược Nam! Cô thật to gan, dám sợ tội chạy trốn? Mau đứng lại, quay về gia tộc cúi đầu nhận tội! Nếu không thì đừng trách chúng tôi vô tình!”.
Một cao thủ nhà họ Lâm chạy về phía chiếc xe, nghiêm trọng quát lớn.
“Hả?”.
Lâm Nhược Nam sợ đến mức hét to, lập tức đóng cửa xe lại, hét lên với tài xế: “Bác tài! 1000 tệ! Mau đưa tôi đến sân bay! Được không?”.
Nhưng tài xế không có phản ứng gì, dường như không nghe thấy Lâm Nhược Nam nói.
“Bác tài, cầu xin ông, mau lái xe đưa tôi đến sân bay. Cầu xin ông, mau lái xe đi!”, Lâm Nhược Nam sốt ruột đến mức sắp khóc.
Nhưng lúc này, người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta ở ghế sau lên tiếng.
“Đây là xe tư nhân của tôi, không phải xe taxi, chắc cô lên nhầm xe rồi”.
“Tôi biết! Tôi biết! Cầu xin anh nói tài xế của anh lái xe được không? Nếu tôi bị những người đó bắt lại thì tôi sẽ tiêu đời!”, Lâm Nhược Nam gần như khóc ra tiếng.
“Có người gây rắc rối cho cô sao?”, người đàn ông bình tĩnh hỏi.
“Đúng”, Lâm Nhược Nam nghiêng đầu van nài người đàn ông kia, nếu không phải không gian trong xe quá nhỏ, cô ta đã quỳ xuống trước mặt người đó: “Coi như tôi cầu xin anh, hãy lái xe đi, nếu không tôi sẽ thật sự xong đời… Những người đó sẽ xé xác tôi ra…”.
“Nhưng bên kia không có ai cả, cô đang sợ cái gì?”, người đàn ông đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Lâm Nhược Nam ngẩn ra.
Cô ta quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này mới thấy những người chạy về phía cô ta đột nhiên không thấy đâu nữa.
“Cái gì…”, Lâm Nhược Nam trợn tròn mắt.
Những người đó đi đâu rồi?
Cô ta hoang mang, cực kỳ khó hiểu.
Lúc này, người đàn ông lại lên tiếng.
“Cho tôi hỏi một chút, đây là cổng sau của nhà họ Lâm đúng không?”.
Nghe được lời này, Lâm Nhược Nam mới hoàn hồn, quan sát thật kỹ người đàn ông đó một lượt.
Chỉ một ánh nhìn, Lâm Nhược Nam sững sờ.
Cô ta phát hiện trên mặt người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ bằng sắt, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt, vô cùng kỳ quái.
Người kỳ lạ như vậy trên đường tìm đâu ra?
“Phải… Phải thưa anh”, Lâm Nhược Nam âm thầm nuốt nước bọt, cẩn trọng hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”.
“Là thế này, tôi có chút chuyện phải vào nhà họ Lâm giải quyết, nếu đây là cổng sau của nhà họ Lâm thì tôi có thể hỏi một câu không? Ở đây có gần cấm địa của nhà họ Lâm không?”, người đàn ông lại hỏi.
Lâm Nhược Nam nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, khó tin nhìn người đàn ông, lắp bắp: “Anh… anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại hỏi về cấm địa nhà họ Lâm?”.
“Cô có thể nói tôi biết không?”.
“Sao tôi có thể nói cho anh được?”, Lâm Nhược Nam lập tức từ chối.
“Vậy được! Tôi chỉ có thể để cô đi với bọn họ thôi”, người đàn ông bình tĩnh nói, sau đó phất tay.
Bên cửa sổ phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện vài bóng người.
Hai trong số đó là người nhà họ Lâm lúc nãy đuổi theo Lâm Nhược Lam.
Nhưng lúc này bọn họ đã bị khống chế, hai tay bị khóa ngược ra sau, cổ bị bóp chặt, không giãy ra được.
“Hả?”.
Lâm Nhược Nam kinh hãi.
Thảo nào không thấy bóng dáng mấy người này.
Hóa ra khi Lâm Nhược Nam quay đầu, bọn họ đã bị người đàn ông kỳ quái này khống chế.
Nhưng...
Có thể khống chế những cao thủ nhà họ Lâm nhanh như vậy… thật là đáng sợ!
Những người này là ai?
Toàn thân Lâm Nhược Nam lạnh toát, mồ hôi lạnh đầm đìa. Cô ta không biết rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì, nhưng nếu không nghe lời anh ta, e rằng cô ta sẽ bị giao vào tay người nhà họ Lâm.
Lúc đó sẽ không còn là chuyện của cô ta, chỉ sợ bố của cô ta và những người khác cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến đó, Lâm Nhược Nam không kiên trì nữa, run giọng nói: “Ở đây… gần cấm địa của nhà họ Lâm. Nhưng lối vào cấm địa vô cùng bí mật, không phải người nhà họ Lâm thì không thể tìm được lối vào cấm địa”.
“Cô có biết không?”.
“Tôi… Tôi… Tôi không biết…”.
“Không thể nào, nếu người khác nói không biết, tôi chắc chắn sẽ tin. Nhưng cô Lâm Nhược Nam, cô nói cô không biết, làm sao tôi tin được? Dù sao bố cô cũng là Lâm Ngạo, người được Lâm Côn Luân tín nhiệm nhất, bí mật mà các người nắm luôn nhiều hơn những người khác”, người đàn ông mỉm cười nói.
“Hả?”.
Lâm Nhược Nam kinh ngạc, không tin nổi nhìn người đàn ông, run rẩy lên tiếng: “Rốt cuộc anh… anh là ai? Vì sao lại biết nhiều chuyện của nhà họ Lâm chúng tôi như vậy?”.
“Tôi là ai?”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Nhược Nam, bình tĩnh nói: “Tôi cũng từng là người nhà họ Lâm!”.