Người nhà họ Hắc vẫn đang chém giết với các cường giả nhà họ Lâm ở cổng trước.
Hai bên đều đã có người chết và bị thương.
Nhưng phía bên nhà họ Hắc bị nhiều hơn.
Dù sao trong lúc chém giết vẫn không ngừng có người nhà họ Lâm đến chi viện.
Đây là địa bàn của nhà họ Lâm, nhà họ Hắc dù mạnh đến đâu thì cũng không thể thắng được nhà họ Lâm ở đây.
Rồng mạnh khó qua sông, huống hồ người nhà họ Hắc còn không phải là rồng.
Nhưng điều khiến người nhà họ Lâm khiếp sợ là người nhà họ Hắc quá điên cuồng.
Rõ ràng nhân số của bọn họ ít hơn, rõ ràng bọn họ đang ở đại bản doanh của nhà họ Lâm, nhưng bọn họ đánh cực kỳ điên cuồng, lúc giết chóc gần như không cần mạng, xả thân liều chết.
Điều này khiến rất nhiều người nhà họ Lâm cảm thấy sợ hãi.
Cho dù là Lâm Côn Luân cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Đánh giết một hồi, Hắc Ngọc Thiên cảm thấy không đúng lắm.
Hình như người của ông ta không xông vào được nữa.
Hơn nữa… những cường giả nhà họ Lâm đang giao thủ với bọn họ… không khỏi mạnh đến mức khó tin.
Chuyện này là sao đây?
Hắc Ngọc Thiên cảm thấy rất lạ.
Đúng lúc này, một tiếng hô mừng rỡ vang lên.
“Tiên sinh! Là tiên sinh đến! Tiên sinh đến rồi!”.
“Ha ha ha, cao thủ thực sự của nhà họ Lâm ta đến rồi!”.
“Mọi người hãy bình tĩnh, lũ giặc này không thể nào là đối thủ của chúng ta được! Xông lên!”.
Cùng với mấy tiếng hô hoán hưng phấn, tất cả người nhà họ Lâm đang có mặt đều trở nên vui mừng.
Bọn họ không còn sợ hãi nữa, tất cả xông tới tấn công người nhà họ Hắc như điên.
Lần này thì người nhà họ Hắc hoàn toàn không chống đỡ nổi, phải lùi lại liên tiếp, tổn thất nặng nề.
Còn Hắc Ngọc Thiên cũng biến sắc.
“Tiên sinh? Lẽ nào… là người kia ra mặt sao?”, ông ta run giọng thì thào, dường như nghĩ đến chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó.
“Gia chủ! Chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”.
Người ở bên cạnh cuống quýt hỏi.
“Đi!”.
Hắc Ngọc Thiên không chút do dự, lập tức khẽ quát.
“Nhưng… đi rồi thì chúng ta ăn nói với bên kia kiểu gì?”.
“Không sao, cậu Lâm sẽ tha thứ cho chúng ta thôi, dù sao nhà họ Lâm cũng điều động tới hẳn người kia rồi, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ đâu, cứ đánh tiếp thì nhà họ Hắc chúng ta chỉ có hi sinh vô ích, toàn quân bị diệt!”.
“Hả?”.
Mọi người biến sắc: “Gia chủ, rốt cuộc đó là ai vậy? Tại sao ông lại kiêng dè thế?”.
“Người kia? Có thể coi là một trong mấy trụ cột của nhà họ Lâm! Chỉ cần ông ta còn ngày nào, thì ngày đó không diệt được nhà họ Lâm”, Hắc Ngọc Thiên khàn giọng nói.
Người nhà họ Hắc ở xung quanh cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của người này.
E là địa vị của người này không kém cạnh bao nhiêu so với quyền lực của gia chủ của cả nhà họ Lâm…
Người nhà họ Hắc bắt đầu rút lui.
Nhưng sao nhà họ Lâm có thể trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi chứ?
“Hắc Ngọc Thiên! Ông thật là to gan, dám huênh hoang làm càn ở nhà họ Lâm? Hôm nay nếu đã ra tay, thì ông đừng hòng đi được!”.
Tiếng quát vang lên, mười mấy cao thủ của nhà họ Lâm cùng xông tới, nhào về phía đám người nhà họ Hắc, giết chóc bừa bãi.
Những người này có thực lực rất mạnh, không có mấy người nhà họ Hắc có thể đối phó được.
Bất đắc dĩ, Hắc Ngọc Thiên chỉ có thể đích thân ra tay đọ sức với những người kia, tranh thủ cơ hội cho tộc nhân của mình tháo chạy. Nhưng ông ta làm vậy chính là rơi vào bẫy của người nhà họ Lâm.
Những cao thủ này lập tức bao vây ông ta chặt chẽ, ai nấy ra đòn sát thủ, định lấy mạng Hắc Ngọc Thiên.
“Cái gì?”.
Sắc mặt Hắc Ngọc Thiên đanh lại.
“Gia chủ!”.
Người nhà họ Hắc gào lên, vội vàng định xông tới.
“Đi!”.
Hắc Ngọc Thiên gầm lên, giơ cánh tay đỡ đòn.
Nhưng hai tay khó địch bốn tay, phần lưng và lồng ngực ông ta ăn trọn hai quyền hai chưởng, chưởng lực đáng sợ thâm nhập vào người ông ta.
Ngay lập tức.
Phụt!
Hắc Ngọc Thiên phun ra một ngụm máu lớn, gần như không đứng vững.
“Mau đi cứu gia chủ!”.
“Nhà họ Lâm kia! Đừng hòng làm hại gia chủ nhà ta!”.
“Nếu không hai nhà chúng ta sẽ là kẻ thù vĩnh viễn!”.
Người nhà họ Hắc gào lên.
Nhưng người nhà họ Lâm quan tâm sao?
“Một nhà họ Hắc tép riu mà cũng dám huênh hoang?”.
“Các ông nghĩ mình là cái thá gì chứ? Cũng dám đối đầu với nhà họ Lâm chúng tôi sao?”.
“Không biết tự lượng sức!”.
Người nhà họ Lâm la hét, lúc này còn ai sợ người nhà họ Hắc chứ?
“Dạ Kiếm! Mang đầu của Hắc Ngọc Thiên lại đây cho tôi!”, đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Dạ Kiếm hoàn hồn, lập tức bước tới, rút kiếm ra xông về phía Hắc Ngọc Thiên ở giữa đám người.
“Dạ Kiếm, để tôi giúp cậu!”.
Lâm Côn Luân cũng hoàn hồn, quát lớn một tiếng, sau đó cũng rút kiếm xông tới.
Hai người ra tay cùng một lúc, Hắc Ngọc Thiên chắc chắn không thể chống lại được.
Lần này, ông ta chết là cái chắc.
Người nhà họ Hắc ngước mắt lên nhìn, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vèo vèo.
Hai luồng khí quỷ dị bay từ phía xa tới, nhắm trúng người Dạ Kiếm và Lâm Côn Luân.
Hai người phản ứng kịp thời, vội vàng đón đỡ.
Nhưng luồng khí quá mạnh, hai người không đỡ nổi, liền bị đánh bay đi.
“Cái gì?”.
Hắc Ngọc Thiên kêu lên kinh ngạc.
Chỉ thấy hai bóng dáng bay vào đám người, hạ xuống bên cạnh ông ta, khẽ nói: “Đi!”.
Dứt lời, liền đỡ Hắc Ngọc Thiên đi mất.
“Rút!”.
Những người còn lại của nhà họ Hắc cũng quay đầu bỏ chạy.
“Đuổi theo! Không được để bọn họ rời khỏi Yên Kinh, không tha cho bất cứ ai nhà họ Hắc!”, phía sau nhà họ Lâm lại vang lên giọng nói khàn khàn và lạnh lùng.
“Tuân lệnh!”.