Nhà họ Lâm xử lý công việc rất hiệu quả.
Nhà họ Hắc tới hỏi tội cùng với hành động chém giết thì đã bị bọn họ khóa chặt hết mọi thông tin, chưa tới một tiếng đồng hồ thì đã không có một ai ở Yên Kinh biết chuyện rồi.
Cho tới khi nhà họ Hắc chạy ra khỏi nhà họ Lâm thì mọi chuyện mới được truyền đi. Cả Yên Kinh chấn động.
Có vô số người trong giới võ đạo đều thất kinh.
Lần này nhà họ Hắc ăn gan hùm hay sao mà dám gây sự với nhà họ Lâm như vậy chứ? Còn nhà họ Lâm, họ cũng chẳng khách khí, có ai thì giết người đó.
Vì dù sao chuyện này cũng liên quan tới thể diện của nhà họ Lâm, nếu như không xử lý hẳn hoi thì không chỉ mất mặt mà còn trở thành trò cười cho Yên Kinh. Hơn nữa còn khiến người khác hiểu lầm rằng nhà họ Lâm yếu đuối, đến cả nhà họ Hắc mà cũng không dám ra tay. Một khi như vậy thì sẽ chỉ càng gặp rắc rối.
Cao thủ nhà họ Lâm phần lớn đuổi theo, chỉ còn lại Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm và người đàn ông mặc áo bào đỏ là vẫn ở lại để xử lý tàn cục.
“Hắc Ngọc Thiên và người xông vào cấm địa cùng một giuộc, nếu không, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Nhà họ Hắc gây sự ở cửa trước, kẻ đó chuồn vào từ cửa sau. Chắc chắn là đã tính toán trước rồi”, Lâm Côn Luân tức giận nhưng vẫn cung kính nói với người đàn ông kia.
“Lâm Nhược Nam đâu?”, người đàn ông kia hỏi.
Lâm Côn Luân khẽ tái mặt, nhìn ra phía sau. Lâm Ngạo đang quỳ run rẩy dưới đất.
“Con bé đó không biết đã đi đâu mất rồi... không thể nào liên lạc được”, Lâm Ngạo run rẩy như sắp khóc tới nơi.
“Lâm Ngạo! Lâm Nhược Nam gây ra họa lớn như vậy, để cho kẻ tiểu nhân đó có cơ hội hoành hành, thậm chí còn đột nhập cả vào cấm địa của nhà họ Lâm. Lâm Nhược Nam đáng tội chết. Chi bằng giết Lâm Ngạo để cảnh cáo”, Lâm Côn Luân chắp tay nói.
“Hả?”, Lâm Ngạo sợ tới mức suýt ngất.
Thế nhưng người đàn ông kia chỉ lắc đầu: “Đại hội sắp diễn ra rồi, giờ là lúc cần người, không được khinh suất. Huống hồ xảy ra chuyện này Lâm Ngạo cũng không muốn. Tuy nhiên một phần cũng là do lỗi dạy con, mặc dù tội chưa tới mức phải chết”.
“Cảm ơn tiên sinh đã thấu hiểu”, Lâm Ngạo vui mừng lắm, vội khấu đầu trước người đàn ông.
“Lâm Ngạo, không cần phải cảm ơn vội như vậy, vẫn phải bắt Lâm Nhược Nam. Con bé không thoát được. Nó đã phản bội nhà họ Lâm, tội không thể tha. Hãy phố hợp với nhà họ Lâm để tìm ra con bé”.
“Đương nhiên, đương nhiên rồi. Con bé làm chuyện ngốc như vậy, gây ra họa lớn, sao có thể tha thứ?”, Lâm Ngạo tức giận nói.
“Vậy thì tốt! Vậy giao cho mọi người hợp tác với Tài Quyết Đường, trong vòng ba ngày nhất định phải đưa được Lâm Nhược Nam về".
“Vâng”, người của Tài Quyết Đường cùng Lâm Ngạo rời đi.
“Tiếp theo là kẻ ở trong cấm địa”, người đàn ông nói.
“Thưa ông, ông cảm thấy người đó...thật sự là người nhà họ Lâm sao?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ thận trọng hỏi.
“Thiên tài giỏi nhất của nhà họ Lâm là ai chắc tôi không cần nói nhiều nữa nhỉ? Dù có là người đó vào vùng cấm địa thì cũng thập tử nhất sinh”.
“Vậy ý của ông là...”
“Người đó...chắc chắn có được máu của nhà họ Lâm ở đâu đó rồi mở cửa mà thôi. Chưa chắc đã là người nhà họ Lâm”.
“Hóa ra là vậy”.
Những người bên cạnh gật đầu. Thế nhưng người đàn ông mặc áo bào đỏ và Dạ Kiếm thì không tin. Bởi vì cơ quan ở cửa cần dùng máu tươi để kích hoạt. Máu chuẩn bị sẵn là máu chết, dù đó có là máu người nhà họ Lâm thì cũng không thể mở được cửa...Người đàn ông nói vậy có lẽ là để an ủi mọi người mà thôi.
Cũng không ai hỏi thêm gì nữa. Dù sao thì kẻ đó có mọc cánh cũng không chạy được nữa rồi. Một thời gian nữa, hắn sẽ tự tới đây. Tới khi đó hạ gục hắn là sẽ biết được thân phận ngay thôi.
Mấy ngày này Dạ Kiếm, người đàn ông mặc áo bào đỏ đều đích thân canh chừng trước cửa vùng cấm địa.
Đồng thời ở đây cũng được thiết kế thêm những loại máy móc bảo mật công nghệ cao để có thể theo dõi toàn bộ động tĩnh.
Hai ngày đầu trời yên biển lặng...Cho đến sáng ngày thứ ba...
"Có động tĩnh rồi!”, người đang điều khiển các thiết bị đột nhiên lên tiếng.
Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm cũng lập tức chạy tới.
“Thế nào rồi?”, Dạ Kiếm kêu lên.
“Vừa rồi phát hiện ra một tín hiệu ở bên trong”.
“Tín hiệu sao? Vậy có nghĩa là gì? Người ở bên trong vừa gọi điện thoại à?”
“Đúng vậy! Hơn nữa còn ở gần lối vào!”
“Tốt lắm...có điều, có thể biết được hắn gọi cho ai không? Xem ở gần đây có đồng bọn của hắn không”.
“Vâng”.
Kỹ thuật viên lập tức thao tác trên máy tính. Một lúc sau, màn hình máy tính hiện ra một cảnh tượng khác.
“Hắn còn có 6 người đồng bọn ở gần đây. Tín hiệu vừa rồi được phát cho 6 người này”, kỹ thuật viên kêu lên.
“Vậy sao?”
“Mau khóa chặt vị trí của bọn chúng. Chúng ta đi bắt ngay lập tức”, Dạ Kiếm vội kêu lên.
“Vâng”, người kia gật đầu.
Ngay sau đó, Dạ Kiếm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Sáu người này...đang di chuyển”.
“Di chuyển sao?”
“Đúng vậy, bọn họ đang di chuyển với tốc độ cực nhanh giống như đang bỏ chạy”, người kia nói.
“Cái gì? Bỏ chạy”.
“Bọn họ ý thức được việc bị bại lộ à? Tại sao lại bỏ chạy?”
Lâm Côn Luân chau mày. Dạ Kiếm cũng không hiểu. Đúng lúc này người đàn ông mặc áo bào đỏ ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Không hay rồi, mau chạy đi, rời khỏi lối vào vùng cấm địa”.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng, không hiểu người đàn ông mặc áo bào đỏ đang nói gì. Thế nhưng người đàn ông này mặc kệ, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
Dạ Kiếm và Lâm Côn Luân cũng run rẩy, lập tức hiểu ra và rời khỏi lối vào.
Những người thông minh khác cũng bỏ đi. Ngay khi họ vừa rút khỏi thì...
Bùm!
Một cơn nổ bùng ra từ lối vào, sức công phá kinh hồn nuốt gọn xung quanh vùng cấm địa...