Hắc Ngọc Thiên đưa người của mình rời khỏi Yên Kinh một cách an toàn. Không phải nhà họ Lâm cố ý tha cho họ mà là không nhận được mệnh lệnh từ gia chủ nên họ không dám đuổi theo.
Vì nhà họ Lâm thấy rằng nhà họ Hắc và người đeo mặt nạ kia có liên hệ với nhau. Người đeo mặt nạ đã rời đi, nếu truy sát Hắc Ngọc Thiên mà chạm mặt với người đeo mặt nạ thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Đối với nhà họ Hắc thì nhà họ Lâm không cần bận tâm nhiều. Vì dù sao người đeo mặt nạ chắc là có quan hệ khá mật thiết với nhà họ Hắc.
Thế là nhà họ Lâm cử không ít người tới thành phố Thương Loan với ý đồ điều tra ra cho bằng được yêu nghiệt tuyệt thế của nhà họ Lâm. Đương nhiên lần đầu tiên sau mấy chục năm họ đã phải lật toàn bộ hồ sơ ra để điều tra.
“Gần 30 năm qua, nhà họ Lâm đã đuổi không biết bao nhiêu đệ tử. Con số lên tới hàng trăm người, trong đó phần lớn là phạm giới, còn một số lượng nhỏ là vì lợi ích, phản bội gia tộc nên bị đuổi đi. Những người này có người đã chết, có người còn sống, trước mắt thì đều có thể điều tra được thông tin của họ”, trong lầu các, một người đàn ông đang lật từng tập hồ sơ trên bàn.
Để đảm bảo những thông tin cơ mật của nhà họ Lâm không bị lộ ra ngoài thì rất nhiều các dữ liệu đều được khóa chặt trong tòa lầu này.
Nhà họ Lâm không sử dụng máy tính. Bọn họ thấy, những thông tin cơ mật này mà lưu vào trong máy tính thì sẽ cực kỳ không an toàn.
“Những người bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm...có ai có thiên tài ưu việt chứ?”, giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên từ chiếc ghế.
“Có nhiều, nhưng đều chưa đạt tới mức yêu nghiệt”.
“Ông cảm thấy ai có khả năng nhất?”
“Không biết?”, người đàn ông lắc đầu: “Tôi sẽ điều tra từng người một”.
“Được”, giọng nói khàn khàn lại vang lên.
Tại Giang Thành....
Lâm Chính về thẳng công ty Dương Hoa. Vừa vào phòng làm việc thì anh đã đóng cửa lại, lấy ra vài cuốn sách cũ rách lấy được từ vùng cấm địa và đọc ngấu nghiến.
“Quả nhiên! Ông quản gia mập nói không sai! Đúng là nói nằm ở cấm địa thật...Tốt quá rồi!", Lâm Chính vô cùng kích động.
Lúc nhỏ anh tự học y thuật ở nhà họ Lâm, có một người quản gia tên là Lâm Béo thi thoảng lại cùng trò chuyện với anh.
Lúc đó do vấn đề về thân phận nên anh không được người trong nhà thừa nhận, không có ai bầu bạn. Chỉ duy có ông quản gia mập là trò chuyện với anh, thậm chí còn tặng sách cho anh đọc. Ông quản gia mập chỉ có nửa đầu, còn rất nhiều cuốn đều không có nửa sau. Ông ta từng nói, nửa sau của chúng đều ở trong cấm địa”.
Nếu một cuốn sách mà có thể học được cả hai phần thì mới được coi là hoàn chỉnh và tác dụng y học mới phát huy được hết.
Chỉ đáng tiếc ông quản gia mập cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Nghe nói là do nặng quá rồi đổ bệnh nên sau khi bị đuổi thì không có tiền chữa trị nên vài năm sau đó đã qua đời.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính lại cảm thán.
Anh ở trong phòng làm việc cả buổi sáng, anh đắm chìm vào những trang sách, không hề dừng lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông, cắt ngang mạnh suy nghĩ của anh. Anh liếc nhìn số điện thoại. Là một số điện thoại lạ.
Lâm Chính giật mình. Anh do dự rồi ấn nút nghe.
“Ai vậy?”
“Người có thể cứu anh!”, đầu dây bên kia là một giọng nữ trầm thấp.
“Cứu tôi?”, Lâm Chính hoang mang: “Tôi đang yên đang lành sao lại cần người cứu?”.
“Hừ, họa lớn sắp ập xuống đầu mà còn không biết. Tôi hỏi anh, có phải là mẹ anh đã nhận một đống đồ không? Trong đó có một cái hộp màu đen phải không?”, cô gái ở đầu dây bên kia cười lạnh lùng.
“Đúng vậy, sao thế?”
“Có biết bên trong cái hộp đó là gì không? Là xác của một đứa trẻ con đấy. Đó là thánh vật của nhà họ Hắc", cô gái đanh giọng.
“Vậy sao?”, Lâm Chính bật cười. Anh đã đoán ra người này là ai .
“Vậy thì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Còn sao nữa, anh ngốc thật hay giả ngốc vậy? Thánh vật của nhà họ Hắc bị mất, họ đang điều tra xem ai lấy trộm chứ sao? Người lấy trộm sợ cơn nổi giận của nhà họ Hắc nên đã giao thứ đó cho mẹ vợ của anh. Nhà vợ anh sắp gặp họa lớn rồi. Tôi nói cho anh biết, nhà họ Hắc tìm anh tới nơi rồi đấy. Tới khi đó anh sẽ bị băm vằm, đừng có trách là tôi không nhắc nhở đấy nhé”.
“Sao cô biết rõ thế? Có khi nào đồ là do cô ăn trộm sau đó đẩy qua cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Hả...”, cô gái á khẩu, giọng nói có phần run run: “Anh nói linh tinh cái gì vậy? Tôi có ý tốt nhắc nhở anh, mà anh còn giảo hoạt à? Đúng là không biết điều!”
“Xin lỗi, tôi nghĩ nhiều rồi. Vậy cô có thể chỉ cho tôi biết bây giờ tôi nên làm thế nào không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Muốn biết phải làm thế nào à? Rất đơn giản, anh tới nhà hàng ngay đầu đường Xuân Huy gặp tôi. Tôi sẽ chỉ cho anh biết làm thế nào để thoát được kiếp nạn lần này”, cô gái nghiêm túc nói.
“Nhưng cô ơi, giờ tôi đang có việc không thể đi được”.
“Không đi được sao? Còn chuyện gì quan trọng hơn mạng của anh thế? Mau tới đây?”, cô gái cuống cả lên.
Lâm Chính tỏ vẻ bất lực: “Thôi được, cô đợi tôi, tôi tới ngay”.
Nói xong anh bèn tắt máy, lái xe tới đầu đường Xuân Huy. Vừa bước vào nhà hàng thì anh đã thấy một cô gái tóc ngắn ăn như hổ đói ngay trước mặt.
Tất cả những người bên cạnh đều sợ hết hồn. Người này không phải ai khác, chính là Lâm Nhược Nam – vừa chạy trốn khỏi Yên Kinh.
“Là cô gọi điện thoại cho tôi phải không?”, Lâm Chính bước tới, ngồi trước mặt cô ta.
“Anh chính là Lâm Chính?”, Lâm Nhược Nam nuốt nốt miếng mì xào rồi tu thêm ngụm nước, liếc nhìn Lâm Chính từ đầu tới chân.
“Đúng vậy”.
“Được! Anh trả tiền ăn trước cho tôi. À phải rồi thêm tiền điện thoại nữa. Đợi sau khi anh thanh toán xong thì nói chuyện tiếp”, Lâm Nhược Nam nói xong lại tiếp tục ăn.
Lâm Chính vội tới đây như vậy chỉ để thanh toán cho cô ta thôi sao?Anh lắc đầu: “Đi quẹt thẻ đi”.
“Thẻ VIP sao?”, người nhân viên liếc nhìn tấm thẻ mà hết hồn, bèn lập tức tỏ thái độ lịch sự với Lâm Chính.
Thanh toán xong thì Lâm Nhược Nam cũng đã ăn tương đối: “Phù! Thoải mái quá. Cô ta vỗ bụng mình”.
“Cô là người nhà họ Lâm à?”, Lâm Chính điềm đạm nói
Lâm Nhược Nam giật mình, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Sao...sao anh biết?”