Lâm Nhược Nam thật sự tin rằng mình mới gặp Lâm Chính lần đầu, nhưng vì sao Lâm Chính vừa nhìn đã biết mình là người nhà họ Lâm?
Lâm Nhược Nam lộ ra vẻ cảnh giác, hơi khó tin nhìn cậu chủ bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm.
Không phải anh là kẻ vô dụng sao?
Không phải anh là một kẻ vô năng chỉ biết ăn bám thôi sao?
Sao nhìn có vẻ… không giống vậy?
Lâm Nhược Nam nghi hoặc trong lòng.
Lâm Chính lại đưa tay, nắm lấy tay áo cô ta.
“Anh làm gì vậy?”, Lâm Nhược Nam kinh ngạc, vội vàng giãy ra.
Sau đó, Lâm Chính nhẹ nhàng kéo tay áo lên, Lâm Nhược Nam lập tức sững sờ.
Trên tay áo cô ta có thêu một chữ lung linh tinh xảo: Lâm!
“Đây là ký hiệu của người nhà họ Lâm, nếu không phải người nhà họ Lâm thì sao lại mặc áo như vậy?”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Nhược Nam tái mặt, vội vàng xắn tay áo giấu chữ “Lâm” đó đi.
“Cô đang chạy nạn phải không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Lâm Nhược Nam hít sâu một hơi, sau đó tức giận đáp lại: “Anh nói cái gì? Sao tôi lại chạy nạn?”.
“Nếu không phải chạy nạn thì vì sao cả tiền ăn cơm cũng không có? Vì sao điện thoại cũng không mang? Thậm chí còn giấu chữ Lâm đi? Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ cô chạy ra từ nhà họ Lâm, không mang điện thoại là vì sợ người nhà họ Lâm định vị được vị trí của cô thông qua điện thoại. Tất cả thẻ ngân hàng của cô có lẽ đều đã bị người nhà họ Lâm đóng băng nên không có tiền ăn cơm. Vì vậy, cô chạy đến Giang Thành này chắc là đến nương nhờ tôi đúng không?”, Lâm Chính đến gần thêm một chút, chậm rãi nói.
Anh dứt lời, Lâm Nhược Nam kinh ngạc, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Anh… Anh… Anh… Anh bớt ra vẻ ở đây đi! Lâm Chính, tôi có lòng tốt từ Yên Kinh đến đây cứu anh, anh lại đối xử với tôi như vậy?”, Lâm Nhược Nam hơi tức giận, đập bàn nhìn anh trừng trừng, nói.
Theo Lâm Nhược Nam thấy, cho dù mình là người chạy nạn cũng tốt hơn một tên vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, ở rể nhà người khác!
Loại người này dựa vào đâu mà ra vẻ thông minh ở đây? Dựa vào đâu mà kiêu căng ngạo mạn trước mặt mình?
Cô ta không thể nhẫn nhịn!
Bình thường cô ta không ưa loại người này nhất!
Nếu không phải cùng đường thì sao cô ta lại phải đến đây?
“Cô tên gì?”.
“Liên quan gì đến anh? Lâm Chính, tôi hỏi anh lần nữa, rốt cuộc anh có muốn sống không? Muốn sống thì khách sáo với tôi một chút, nếu không, tôi đi rồi thì bảo đảm ngày mai anh sẽ phơi thây ngoài đường!”, Lâm Nhược Nam lạnh lùng nói.
“Nếu vậy thì cô cứ đi đi!”.
Lâm Chính nói, đứng dậy rời đi.
Lâm Nhược Nam sửng sốt, sốt ruột níu lấy cánh tay Lâm Chính: “Anh đợi đã!”.
“Cô còn chuyện gì sao?”.
“Anh… Anh không lo lắng đến tình trạng của mình sao?”, Lâm Nhược Nam như sắp khóc.
“Không lo”.
“Anh… Được! Được! Anh đã muốn chết thì đừng trách tôi! Anh cút đi!”, Lâm Nhược Nam cắn răng, phất tay, quát lên.
Lâm Chính thấy vậy lại không hề do dự, xoay người rời đi thẳng.
“Ê ê ê, đứng lại!”.
Lâm Nhược Nam hoàn toàn cạn lời, kéo cánh tay Lâm Chính lại.
“Rốt cuộc cô có thôi đi không? Vừa muốn tôi đi vừa kéo tôi lại? Rốt cuộc cô muốn làm gì?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Sắc mặt Lâm Nhược Nam thay đổi liên tục, tức giận giậm chân, một lúc lâu sau mới nghiến răng, căm phẫn nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.
“Câu này không phải nên là tôi hỏi mới đúng hay sao? Cô đến Giang Thành tìm tôi rốt cuộc muốn thế nào?”, Lâm Chính mỉm cười, nhìn chằm chằm cô ta, hỏi.
Lâm Nhược Nam run rẩy, hiểu ra chắc chắn Lâm Chính đã đoán được tất cả.
Bây giờ lá mặt lá trái với anh không còn tác dụng nữa!
Nếu cô ta còn không thẳng thắn, e rằng sẽ không bám được cọng rơm cứu mạng này.
Lâm Nhược Nam vô cùng bối rối, tràn đầy không cam tâm.
Nếu để người nhà họ Lâm biết cô ta đi nương tựa một kẻ ở rể, chắc chắn sẽ bị chê cười.
Hơn nữa mình… lại còn bị kẻ ở rể này đùa bỡn trong tay…
Nhưng bây giờ mình đâu còn đường lui nào?
Lâm Nhược Nam hít sâu một hơi, quyết định tạm thời thẳng thắn, tìm nơi yên ổn trước rồi tính sau.
Đúng lúc đó, đột nhiên có mấy bóng người đi tới, lặng lẽ bao vây bàn của Lâm Nhược Nam.
“Ồ?”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên.
Lâm Nhược Nam cũng không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Xin hỏi cô là Lâm Nhược Nam phải không?”.
Một người đàn ông để tóc vuốt ngược ra sau, mặc Âu phục thẳng thớm, cẩn trọng hỏi.
“Anh nhận lầm người rồi, không phải tôi”, Lâm Nhược Nam nhỏ giọng nói.
“Cô Lâm cần gì phải giảo biện? Trong tay tôi có ảnh của cô!”.
Người đàn ông mỉm cười, lấy điện thoại ra, lướt vài cái, màn hình điện thoại lập tức xuất hiện ảnh của Lâm Nhược Nam.
Bên dưới là một dòng chữ.
“Người cung cấp thông tin của Lâm Nhược Nam thưởng mười triệu tệ, ai bắt được cô ta về thưởng tám mươi triệu tệ”.
Xem đến đó, Lâm Nhược Nam ngạc nhiên biến sắc.
“Tôi… Tôi bị truy nã rồi sao?”.
“Người đâu! Bắt lấy cô gái này cho tôi, đến Yên Kinh đổi thưởng!”, người đàn ông mặc Âu phục phất tay, quát lên.
Trong nháy mắt, tất cả đều xông về phía Lâm Nhược Nam.