"Chưa chắc có thể nói chuyện được đâu".
Lâm Chính đáp lại một câu.
Nhưng theo Tô Nhu thấy, được hay không là chuyện khác, đi hay không thì phải xem bản thân có nắm được cơ hội hay không.
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tô Nhu, Lâm Chính cũng đồng ý.
Thư ký mới của công ty Quốc tế Duyệt Nhan là Tiểu Vũ lái chiếc xe màu đỏ của Tô Nhu đến trước cổng học viện Huyền Y Phái.
Chiếc BMW trước kia đã bán mất.
Sau khi tỉnh lại, Tô Nhu phát hiện công ty Quốc tế Duyệt Nhan đã đứng trước bờ vực đóng cửa, may nhờ Mã Hải bảo người để mắt tới, nếu không công ty đã không duy trì nổi từ lâu rồi.
Sau khi Tô Nhu xảy ra chuyện, rất nhiều đơn hàng trước đó không giao được, công ty không những lỗ một khoản lớn, mà còn phải chi trả một khoản vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Để trả được khoản nợ này, Tô Nhu không thể không bán một số tài sản cố định.
Tình hình công ty càng ngày càng xuống dốc, rất nhiều nhân viên lựa chọn nghỉ việc, ngay cả thư ký trước đó cũng không ngoại lệ.
Thư ký tên Tiểu Vũ này là người mới, vừa tốt nghiệp đại học, thế nên yêu cầu không cao, lương có ba nghìn tệ, nên mới được Tô Nhu tuyển vào làm.
Nhưng thư ký Tiểu Vũ này cũng là có mục đích cả.
Tuy hiện giờ công ty Quốc tế Duyệt Nhan đang đối mặt với việc phá sản đóng cửa, nhưng nó vẫn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Dương Hoa.
Tiểu Vũ nằm mơ cũng muốn vào làm ở Dương Hoa, nhưng mấy lần phỏng vấn đều trượt, bất đắc dĩ chỉ đành vào thực tập ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Cô ta nghe nói Duyệt Nhan và Dương Hoa có mối quan hệ rất tốt, nên mong chờ sẽ có ngày thông qua Duyệt Nhan để vào làm ở Dương Hoa.
"Chào anh Lâm".
Tiểu Vũ xuống xe, mỉm cười chào Lâm Chính.
Cô ta từng nghe nói đến Lâm Chính.
Biết anh là con rể nhà họ Tô, một tên vô dụng bất tài, thậm chí là vua mọc sừng mà cả Giang Thành đều biết.
Nhưng cho dù là vậy, cô ta vẫn mỉm cười và tỏ vẻ cung kính.
Bởi vì dù người này thất bại đến đâu thì vẫn là chồng của Tô Nhu - Chủ tịch của cô ta.
"Chào cô".
Lâm Chính gật đầu rồi lên xe.
Tiểu Vũ lập tức khởi động xe.
"Đến thẳng sơn trang Thạch Thành đi", Lâm Chính đóng cửa sổ xe lại, bình tĩnh nói.
Tiểu Vũ hơi sửng sốt, mỉm cười đáp: "Anh Lâm, vừa nãy Chủ tịch gọi cho tôi, bảo tôi đưa anh đi mua một bộ quần áo trang trọng chút".
"Trang trọng?", Lâm Chính nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc: "Bộ tôi đang mặc... vẫn chưa đủ trang trọng sao?".
"Ừm... anh Lâm, bộ vest này của anh chắc là bộ vest Dạ Vương Tử phiên bản giới hạn hàng nhái đúng không ạ? Tuy bộ vest Dạ Vương Tử có độ phân biệt rất cao, nhưng bộ vest Dạ Vương Tử thực sự phải mất 30 triệu tệ cơ. Anh ăn mặc thế này... nếu đến bữa tiệc, sợ là sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác...", Tiểu Vũ chần chừ một lát rồi nói.
Hàng nhái?
Lâm Chính nhíu mày rồi lắc đầu, bình thản đáp: "Cô không cần lo, cứ đến sơn trang đi".
"Việc này..."
"Nếu cô thực sự không muốn đi thì hay là để tôi gọi xe đi?".
"Anh Lâm, anh đừng làm vậy mà, nếu không Chủ tịch Lâm sẽ mắng tôi mất... Thôi được rồi, nếu anh Lâm đã kiên quyết như vậy thì thôi".
Tiểu Vũ thở dài, chỉ đành mặc kệ.
Chiếc xe tiến thẳng tới sơn trang Thạch Thành.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Tiểu Vũ lại liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét.
Cô ta thực sự không hiểu tại sao người đàn ông này vừa vô dụng lại vừa cố chấp như vậy?
Cô ta vốn dĩ rất mong chờ bữa tiệc này.
Nhưng tên ngốc này lại kiên quyết đòi mặc một bộ đồ nhái đến.
E là đến nơi, hai người sẽ trở thành trò cười mất.
Tiểu Vũ có chút thất vọng.
Két!
Xe dừng trước cổng sơn trang Thạch Thành.
Bên cạnh là từng chiếc xe sang đang nối đuôi nhau lái vào trong, nhưng xe của bọn họ bị ngăn lại.
Dù sao chiếc xe này cũng cực kỳ không ăn khớp với những chiếc xe khác trong sơn trang.
Lâm Chính nói rõ tình hình với nhân viên bảo vệ ở cổng thì mới được cho vào.
Tiểu Vũ xấu hổ đỏ mặt, ngại ngùng đỗ xe ở cổng sơn trang, rồi lái tới một góc.
"Anh Lâm, anh chờ chút nhé".
Tiểu Vũ nói với Lâm Chính vừa xuống xe, rồi đóng cửa xe lại, rồi dùng mấy tấm vải che cửa sổ, hình như đang thay quần áo bên trong.
Một lát sau, Tiểu Vũ mặc một bộ lễ phục màu đen xuống xe.
Cô ta soi gương xe rồi dặm chút phấn.
Sau một phen chải chuốt thì cũng coi như xinh đẹp.
Xem ra Tiểu Vũ cũng mang theo mục đích đến đây.
10 phút sau.
"Để anh Lâm chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi", Tiểu Vũ cười nói.
"Ừ".
Lâm Chính gật đầu, cất bước vào trong.
Nhưng mới đi được mấy bước anh đã phát hiện ra Tiểu Vũ đi cách anh rất xa, hình như cố ý kéo giãn khoảnh cách với anh.
"Sao vậy?".
Lâm Chính ngoảnh lại nhìn cô ta.
"Không... không có gì...", Tiểu Vũ nặn ra nụ cười.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, lập tức hiểu ý của Tiểu Vũ.
Cô ta nghĩ bộ quần áo trên người anh là hàng nhái, nếu đi cùng anh thì sẽ trở thành trò cười.
Thế nên, cô ta vô thức tránh Lâm Chính xa một chút.
Lâm Chính lắc đầu cười khổ, cũng không quan tâm đến Tiểu Vũ này nữa, một mình tiến vào bữa tiệc của sơn trang...