Tuy Tiểu Vũ làm theo yêu cầu của Tô Nhu, đại diện cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan tham gia bữa tiệc này, nhưng trên thực tế cô ta vẫn có lòng riêng.
Những bữa tiệc kiểu này có tiêu chuẩn phẩm cấp không tầm thường, tuy cô ta chưa từng nghe tới Bào An Thủy, nhưng cũng biết về sơn trang Thạch Thành.
Nghe nói đây là sơn trang xa hoa bậc nhất trong nước, là nơi có địa thế cao nhất, phong thủy tốt nhất của cả tỉnh. Thông thường, những người có thể vào sơn trang này không giàu cũng sang, đều là những người có quyền có thế.
Lúc còn đi học, Tiểu Vũ thường được nghe các đàn anh đàn chị chém gió sơn trang Thạch Thành ghê gớm đến mức nào, và các tin đồn có liên quan đến sơn trang.
Đương nhiên trong lòng cô ta rất tò mò về nơi này.
Nhưng không ngờ lại được đích thân đến đây.
Khi nhận được cuộc gọi của Tô Nhu, cô ta còn ngỡ là mình đang nằm mơ.
Khi hai người thuận lợi đến được sảnh tiệc của sơn trang, thì Tiểu Vũ mới hoàn hồn, biết đây không phải là mơ.
Tất cả... đều là sự thật.
Sảnh tiệc cực kỳ xa hoa, đèn đuốc như được làm từ lưu ly, vô cùng lấp lánh, sàn dưới chân như được trải mỹ ngọc, bàn ăn được làm từ vàng bạc, những bức tranh treo trên tường đều là tranh gốc của các danh họa trong và ngoài nước, giá trị trên trời. Một ly rượu bất kỳ trên bàn cũng có giá hơn trăm nghìn tệ, quả thực là người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy cảnh tượng xa hoa đến mức ngạt thở này, Tiểu Vũ không khỏi trở nên kích động.
Nhưng đúng lúc này, bên tai cô ta vang lên những tiếng xì xào.
"Mau nhìn kìa, người kia mặc đồ gì thế?".
"Hình như là... Dạ Vương Tử phiên bản giới hạn".
"Thật hay giả vậy? Đó là bộ quần áo trị giá mấy chục triệu tệ đấy! Nó được đại sư nước ngoài may thủ công hoàn toàn, muốn mua cũng phải có quan hệ, người bình thường không mặc nổi đâu!".
"Đây là ai mà mặc được Dạ Vương Tử vậy?".
"Liệu có phải là hàng nhái không?".
Tiếng bàn tán càng ngày càng nhiều, mọi người cũng đồn đoán về thân phận của Lâm Chính, còn Tiểu Vũ thì vô cùng lo lắng.
Theo cô ta thì bộ đồ này của Lâm Chính chỉ là hàng nhái mà thôi...
"Chào cô, tôi là Vương Duy, có thể làm quen với cô không?".
Đúng lúc này, một người đàn ông đẹp trai bước tới, dịu dàng nói với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ sửng sốt, vội nặn ra một nụ cười: "Chào anh Vương, tôi là Hà Tiểu Vũ, rất vui được quen biết anh".
"Hà Tiểu Vũ? Một cái tên rất hay, ha ha, nhìn mặt cô Hà rất lạ, cô là bạn mới của cậu Bào sao? Sao trước đó tôi không thấy cô nhỉ?".
"À, tôi... tôi không phải là bạn của anh Bào, tôi đại diện cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan, được anh Bào mới đến, Chủ tịch của chúng tôi quen với anh ấy", Hà Tiểu Vũ mỉm cười đáp.
"Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Cái tên này nghe quen lắm, hình như tôi từng nghe thấy ở đâu đó... Ha ha, mặc kệ đi, công ty có thể hợp tác với cậu Bào thì chắc chắn là rất có thực lực. Cô Hà còn trẻ như vậy mà đã vào làm ở công ty này, quả thực không hề đơn giản".
"Anh quá khen rồi".
Hà Tiểu Vũ vô cùng hưởng thụ.
Vừa đến đã có người làm quen, Hà Tiểu Vũ biết chuyến đi này không uổng công.
"Ủa, anh Lâm! Cuối cùng anh cũng đến rồi, chào anh, chào anh!".
Một tiếng cười sang sảng vang lên.
Sau đó liền thấy Bào An Thủy và mấy cậu ấm trẻ tuổi sải bước đi tới.
Lâm Chính ngoảnh sang, mới nhìn một cái chợt bừng hiểu ra.
Đằng sau Bào An Thủy là một bóng dáng quen thuộc.
Người đó... chính là Lâm Nhược Nam.
Thảo nào Bào An Thủy bỗng dưng mời Lâm Chính tham gia bữa tiệc, nói cái gì mà muốn xin lỗi Lâm Chính, hóa ra là vậy...
"Là Lâm Nhược Nam bảo anh gọi tôi đến chứ gì?", Lâm Chính nhìn Bào An Thủy, mặt không cảm xúc nói.
"Ha ha, chắc là giữa Nhược Nam và anh Lâm có hiểu lầm gì rồi, nhưng mà không sao, nói rõ ràng là sẽ làm rõ hiểu lầm mà, dù sao mọi người cũng là bạn bè".
Bào An Thủy nói đầy nhiệt tình, sau đó vỗ tay, lớn tiếng nói: "Nào nào nào, mọi người yên lặng, yên lặng".
Âm nhạc lập tức ngừng bặt.
Các khách mời đang nói chuyện phiếm cũng quay sang nhìn bên này.
Nhất thời, Lâm Chính trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
"Để tôi giới thiệu với mọi người, vị này chính là khách quý đặc biệt của bữa tiệc ngày hôm nay, Lâm Chính ở Giang Thành!", Bào An Thủy cao giọng hô.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người vô cùng kinh ngạc, tiếng bàn tán dâng lên như ong vỡ tổ.
"Lâm Chính Giang Thành?".
"Hình như tôi từng nghe thấy cái tên này rồi".
"Có phải là tên Lâm Chính ở rể kia không?".
"Giang Thành có mấy Lâm Chính chứ?".
"Là anh ta thật sao? Vua mọc sừng nổi tiếng kia? Nghe nói vợ anh ta đã lên giường với Chủ tịch Lâm rồi, cả Giang Thành đều biết".
"Người đàn ông như vậy, sao có thể sống đến tận bây giờ chứ?".
Tất cả mọi người đều bàn tán về Lâm Chính, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía anh. Nghe thấy những lời xì xào này, cả những người quen và không quen Lâm Chính đều không khỏi cười nhạo.
"Lâm Chính? Cái thằng ăn bám đó hả? Ơ kìa... anh Bào! Anh làm cái gì vậy? Đang yên đang lành, sao lại mời loại ăn bám đó đến đây chứ?", một cậu ấm ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu, vội vàng hỏi.
"Chẳng phải anh Lâm đây và cô Nhược Nam có chút hiểu lầm sao? Hôm nay tôi mời anh Lâm đến là để giải quyết chuyện này", Bào An Thủy mỉm cười đáp.
"Chuyện?".
Mọi người đều không hiểu mô tê gì.
Bào An Thủy nói với Lâm Chính: "Anh Lâm, tôi biết anh có chút quen biết với Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, nhưng cô Lâm Nhược Nam là bạn tôi, hôm qua anh mạo phạm cô ấy, nên tôi hi vọng anh có thể công khai xin lỗi cô ấy trước mặt tất cả mọi người".
"Xin lỗi? Anh nghĩ xin lỗi kiểu gì thì được?", Lâm Chính bình tĩnh nhìn anh ta.
"Chuyện này thì phải xem ý cô Nhược Nam thế nào, cô Nhược Nam, cô nghĩ người này xin lỗi cô kiểu gì thì được?", Bào An Thủy ngoảnh sang, mỉm cười hỏi.
"Quỳ xuống, dập đầu với tôi", Lâm Nhược Nam tức giận nói.
Nghe thấy thế, không ít người liền ngạc nhiên.
Hà Tiểu Vũ lại càng không hiểu gì.
Cô ta há miệng, mở to mắt nhìn Lâm Chính, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Bầu không khí của bữa tiệc bỗng chốc trở nên căng thẳng.
"Việc này... Anh Lâm, anh xem, cô Nhược Nam tức giận như vậy, nếu anh không làm theo thì e là không khiến cô ấy hết giận được. Hay là... anh cứ làm thế đi, được không? Mọi người đều là bạn bè cả mà, chỉ cần có thể giải trừ hiểu lầm, tôi nghĩ chắc là anh Lâm sẽ đồng ý hi sinh một chút, đúng không?", Bào An Thủy mỉm cười nói, dáng vẻ hào phóng.
Những người bên cạnh thấy thế cũng hùa theo.
"Phải đấy Lâm Chính, anh quỳ xuống đi".
"Dù sao anh cũng quỳ quen rồi".
"Loại người như anh chắc là không phản cảm với chuyện này đâu nhỉ? Dù sao anh cũng đâu có chút tôn nghiêm nào".
"Quỳ đi, có thể nói chuyện với người như cậu Bào đã là vinh hạnh lớn của anh rồi. Cậu Bào bảo anh quỳ là cho anh thể diện đấy".
"Mau quỳ đi".
Mọi người cười hô hố, vẻ mặt đầy cười cợt.
Nhưng Lâm Chính lại lạnh lùng nhìn cậu Bào và Lâm Nhược Nam.
"Bắt tôi quỳ? Các người xứng sao?".
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.