Tuy Bào An Thủy kiêng dè Chủ tịch Lâm, nhưng không có nghĩa là anh ta sợ thật.
Theo anh ta thấy, Lâm Chính đắc tội với Lâm Nhược Nam, anh ta ra mặt vì bạn bè là hợp tình hợp lý, dù Chủ tịch Lâm đến đây thì cũng phải nói lý lẽ đúng không nào?
Anh ta tin thế lực đứng sau anh ta sẽ khiến Chủ tịch Lâm phải ăn nói hòa hoãn với mình.
Nên đương nhiên Bào An Thủy vẫn mạnh miệng.
Hà Tiểu Vũ há miệng, còn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt Bào An Thủy, cô ta không khỏi run lên, ngoan ngoãn ngồi xuống một chỗ.
Cô ta chỉ là một nhân viên quèn, cũng đã cố gắng hết sức, không cần phải vì chút tiền lương mà đắc tội với những người quyền quý này.
Thấy Hà Tiểu Vũ nghe lời, Bào An Thủy rất hài lòng.
Anh ta nheo mắt, ngoảnh sang nói: "Cô Nhược Nam, nếu người này đã không chịu nghe lời, thì giao cho cô đấy".
"Cảm ơn anh Bào".
Lâm Nhược Nam kích động nói.
"Chuyện nhỏ thôi mà, nhưng cô Lâm, chuyện cô đồng ý lúc trước..."
"Tôi là người nói được làm được, tuyệt đối sẽ không lừa anh", Lâm Nhược Nam cười đáp.
"Vậy thì tốt, cô Lâm, tốt nhất cô đừng nuốt lời, nếu không tôi sẽ thất vọng lắm đấy. Tôi mà thất vọng thì chắc chắn sẽ làm một số chuyện quá khích. Nếu chuyện ầm ĩ đến mức đó thì không hay đâu", Bào An Thủy nhỏ giọng cười nói.
Lâm Nhược Nam nghe thấy thế, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, gật đầu đáp: "Anh yên tâm".
"Được, cô cứ tự nhiên".
Bào An Thủy mỉm cười đứng sang một bên.
Ánh mắt Lâm Nhược Nam lộ vẻ hung ác, sải bước đi về phía Lâm Chính.
"Chuyện này không thể trách tôi được, Lâm Chính!", Lâm Nhược Nam lạnh lùng nói: "Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại không trân trọng".
"Tôi cũng từng cho cô cơ hội rồi", Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Ha ha, đã đến nước này rồi mà anh vẫn cứng miệng hả? Được, chờ lát nữa, để tôi xem anh còn cứng miệng kiểu gì?".
Dứt lời, Lâm Nhược Nam liền bước tới trước chiếc bàn bên cạnh, cầm một con dao bằng bạc lên, lạnh lùng nói: "Ấn anh ta xuống đất cho tôi! Tôi phải chặt đứt 10 ngón tay của anh ta!".
"Vâng, cô chủ!".
Đám đàn em ở bên cạnh khẽ quát, nhao nhao bước tới.
Lâm Nhược Nam cũng không chút do dự, giơ dao lên định chặt.
Các khách mời xung quanh đều hóng hớt.
Đám đàn ông tỏ vẻ hưng phấn, chứng kiến cảnh tượng kích thích này.
Đám phụ nữ thì sợ hãi nhắm mắt lại, không dám nhìn hình ảnh máu tanh này.
Hà Tiểu Vũ bị dọa cho run lẩy bẩy, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hô bỗng vang lên ngoài cửa.
"Ông Trịnh đến!".
Bào An Thủy nghe thấy thế liền giật nảy mình, sau đó cuống quýt nói: "Cô Nhược Nam, dừng tay lại!".
"Hử?".
Bàn tay đang giơ dao của Lâm Nhược Nam khựng lại, kinh ngạc nhìn anh ta.
"Mau tránh ra, tất cả tránh ra! Cô Nhược Nam, để tý nữa thì ra tay! Ông Trịnh đến rồi, ông ấy là khách quý ở chỗ tôi, nếu để ông ấy thấy cảnh tượng máu me này, thì e là sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Cô nhẫn nhịn chút đi, chờ tôi mời ông Trịnh vào phòng bao, thì cô hãy xử lý người này sau", Bào An Thủy vội nói.
"Việc này... thôi được rồi".
Lâm Nhược Nam không cam lòng, nhưng chỉ đành đồng ý.
Các cậu ấm cô chiêu ở xung quanh đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Ông Trịnh? Ông Trịnh nào thế?".
"Chắc không phải là ông Trịnh Cửu Xương đấy chứ?".
"Cái gì? Ông Trịnh Cửu Xương? Sao... sao có thể chứ? Sao ông Trịnh Cửu Xương lại đến sơn trang Thạch Thành này được? Chẳng phải ông ấy nên ở Yên Kinh sao?".
"Chắc chắn không phải là ông ấy".
Mọi người líu lưỡi, âm thầm bàn tán.
Nhưng khi Trịnh Cửu Xương nhanh chân bước vào sảnh tiệc, thì cả sảnh tiệc lập tức xôn xao.
"Là ông Trịnh Cửu Xương thật kìa!".
"Trời ơi, không thể tin được!".
"Ngay cả ông Trịnh Cửu Xương mà cậu Bào cũng mời được... Thể diện lớn quá đi mất!".
"Thế lực của cậu Bào đúng là không thể đùa được".
Mọi người kinh ngạc kêu lên, ai nấy còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Bào An Thủy cười lớn, nhanh chân bước tới đón.
"Ông Trịnh, cuối cùng ông cũng đến rồi, chúng tôi đợi mãi, ha ha ha..."
"Cậu Bào, tôi đến muộn rồi, xin lỗi, xin lỗi".
Trịnh Cửu Xương vừa bắt tay vừa cười nói.
Bỗng nhiên Trịnh Cửu Xương khựng lại, nụ cười trên mặt biến mất. Hình như ông ta nhìn thấy gì đó, đứng ngây ra như phỗng, sau đó lướt qua Bào An Thủy, chạy tới trước mặt Lâm Chính...
"Hả?".
Mọi người kinh ngạc.
Trịnh Cửu Xương làm sao vậy?
Bào An Thủy cũng tỏ vẻ kỳ quái, vội ngoái đầu lại.
Chỉ thấy Trịnh Cửu Xương đang quan sát thật kĩ bộ quần áo trên người Lâm Chính.
"Dạ Vương Tử? Đây là... Dạ Vương Tử?", Trịnh Cửu Xương há miệng, nói với vẻ khó tin.
"Ông Trịnh, chỉ là một bộ Dạ Vương Tử hàng nhái thôi mà, có gì mà phải kỳ lạ chứ?".
Lâm Nhược Nam nhíu mày, không nhịn được làu bàu.
"Hàng nhái? Ai bảo cô đây là hàng nhái? Đây là hàng thật! Là bộ đồ hàng thật duy nhất ở tỉnh này!", Trịnh Cửu Xương ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Nhược Nam với ánh mắt chán ghét.
"Cái gì? Hàng thật?".
Các khách mời đều há hốc miệng.
"Không thể nào! Tôi chưa từng nghe nói trong tỉnh có ai mua bộ Dạ Vương Tử này! Ông Trịnh, chắc không phải ông nhầm đấy chứ?", Bào An Thủy vội nói.
"Không nhầm được, tỉnh này có người mua Dạ Vương Tử, cậu không nghe nói đến là do tin tức của cậu không nhanh nhạy".
"Vậy thì... là ai mua?", Bào An Thủy dè dặt hỏi.
"Chủ tịch Lâm của Dương Hoa Giang Thành!".
Trịnh Cửu Xương nói rất nghiêm túc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, hỏi: "Xin hỏi cậu là ai? Tại sao cậu lại mặc bộ Dạ Vương Tử mà Chủ tịch Lâm mua?".
"Nguyên nhân rất đơn giản".
Lâm Chính bình tĩnh nhìn Trịnh Cửu Xương: "Bởi vì tôi chính là Chủ tịch Lâm!".