Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt đầy hoang mang và kinh ngạc.
Một lát sau.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười ầm ĩ vang lên.
Trần của sảnh tiệc cũng sắp bị tiếng cười của bọn họ làm cho rung lên.
"Này, các anh nghe thấy gì không? Anh ta nói chúng ta không xứng bắt anh ta quỳ đấy!".
"Ha ha ha, một thằng vô dụng ở rể ăn bám mà lại nói những lời như vậy".
"Tôi không nghe nhầm đấy chứ?".
"Đùa tôi chắc?".
"Anh ta lấy đâu ra tự tin vậy?".
Tiếng cười không ngớt, nhiều người còn ôm bụng giậm chân.
"Đồ ngốc! Anh nghĩ anh mặc bộ Dạ Vương Tử hàng nhái này thì nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Anh nghĩ chúng tôi là đồ ngốc thật đấy à?", một người đàn ông đứng bên cạnh cậu Bào cười nói.
"Hôm nay ông đây cứ bắt anh quỳ đấy! Sao nào? Hôm nay anh mà không quỳ, có tin ông đây đánh gãy chân anh không hả? Đến lúc đó xem anh có quỳ hay không!", một người đàn ông khác nói, vẻ mặt vô cùng hung hãn.
"Quỳ xuống ngay cho tôi!".
"Đúng, quỳ xuống!".
"Mau quỳ đi!".
Một số khách mời nhao nhao quát, giọng nói rất lớn.
Bọn họ đều không phải là đồ ngốc, họ nhìn ra được Bào An Thủy đang nhằm vào Lâm Chính nên đương nhiên sẽ hùa theo.
Huống hồ bọn họ cũng biết rõ Lâm Chính là loại người gì.
Một kẻ vô dụng như vậy, có bắt nạt cũng chẳng sao.
Đối mặt với những lời hô hoán của mọi người, Lâm Chính vẫn bất động.
Lâm Nhược Nam cười khẩy.
Cô ta bước tới, đứng trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Lâm Chính, bây giờ thì anh biết rồi chứ? Tôi và anh không phải là người cùng một thế giới. Trong thế giới này, anh chỉ ở dưới đáy, thậm chí còn không bằng con chuột dưới đáy. Tôi muốn xử lý anh thì quá đơn giản. Bây giờ chắc là anh hối hận rồi nhỉ? Đáng tiếc đã muộn rồi!".
"Lâm Nhược Nam, sự việc không đơn giản như cô nghĩ đâu", Lâm Chính bình tĩnh nói: "Bào An Thủy này và cô vốn không quen biết, tại sao anh ta lại giúp cô đói phó với tôi chứ? Chỉ là anh ta biết cô là người nhà họ Lâm nên muốn lợi dụng cô mà thôi".
"Lợi dụng tôi thì sao chứ? Dù sao bây giờ tôi cũng thấy sung sướng! Tôi nói cho anh biết, hôm nay e là anh khó mà lành lặn rời khỏi đây được, anh mà không quỳ, tôi sẽ đánh gãy tay chân anh", Lâm Nhược Nam cười dữ tợn nói.
"Thế thì e là cô không làm được rồi".
Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy sao? Anh cứ thử xem", Lâm Nhược Nam nheo mắt.
Hà Tiểu Vũ ở bên này không nhịn được nữa.
Cô ta nặn ra một nụ cười, vội vàng bước tới.
"Các vị, tôi nghĩ chuyện này phải cho anh Lâm chút thời gian suy nghĩ đã, xin mọi người đừng ép anh ấy".
"Cô là ai?", Bào An Thủy khó hiểu hỏi.
"Chào anh Bào, tôi tên là Hà Tiểu Vũ, người của công ty Quốc tế Duyệt Nhan", Hà Tiểu Vũ cắn răng đáp.
"Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Công ty của cô Tô Nhu?", Bào An Thủy nhíu mày.
"Đúng vậy, lần này là cô Tô Nhu bảo tôi đi cùng anh Lâm đến tham gia bữa tiệc. Anh Bào, tôi không biết anh Lâm và cô Lâm Nhược Nam kia có chuyện như vậy, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, hi vọng các anh cho anh Lâm chút thời gian suy nghĩ", Hà Tiểu Vũ nở nụ cười sượng trân, nói.
Thực ra cô ta rất muốn im lặng trốn vào một góc.
Nhưng nếu khoanh tay đứng nhìn bên cạnh, thì trở về không những khó ăn nói với Tô Nhu, mà sợ là còn mất cả việc.
Huống hồ chuyện hôm nay chắc chắn sẽ đồn ra ngoài.
Nếu để người của Dương Hoa biết, lại thêm sự bất mãn của Tô Nhu, thì e là cả đời này cô ta đừng hòng được đặt chân vào Dương Hoa.
Thế nên cô ta đã dũng cảm ra mặt.
Nhưng không phải vì Lâm Chính, mà là vì bản thân cô ta.
Đám người Bào An Thủy do dự.
"Cậu Bào, công ty Quốc tế Duyệt Nhan vẫn luôn được Dương Hoa chiếu cố, cô Tô Nhu còn là người được Chủ tịch Lâm để mắt đến. Nếu đắc tội với cô ta thì e là khó ăn nói với phía Chủ tịch Lâm", người bên cạnh khuyên Bào An Thủy.
"Tôi biết, nhưng dù sao đây cũng không phải là cô Tô Nhu, mà chỉ là một nhân viên của công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Chúng ta cứ mặc kệ cô ta đi, nếu không để người ta biết Bào An Thủy tôi ngay cả một thằng ở rể vô dụng cũng không đối phó được thì biết để mặt mũi vào đâu?", Bào An Thủy hừ mũi.
"Ơ..."
"Cô Hà, cô nói cũng có lý. Thế này đi, tôi cho người này một phút suy nghĩ, nếu anh ta chịu ngoan ngoãn làm theo, thì nể mặt cô, tôi sẽ không làm khó anh ta. Nhưng nếu anh ta vẫn ngang bướng như vậy thì... cô Hà, hi vọng cô đừng can dự vào chuyện này. Bữa tiệc hôm nay, cô cứ ăn no uống say, Bào An Thủy tôi nhất định sẽ tiếp đãi cô chu đáo, cô thấy sao?".
Hà Tiểu Vũ nghe thấy thế, sắc mặt hơi căng cứng, lặng lẽ gật đầu, vội bước tới trước mặt Lâm Chính.
"Anh Lâm, anh mau quỳ xuống đi, sau đó theo tôi rời khỏi đây", Hà Tiểu Vũ khàn giọng nói.
"Hử?".
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn cô ta: "Tôi đã nói rồi, bọn họ không xứng để tôi quỳ".
"Anh Lâm, lẽ nào anh muốn đối đầu với anh Bào sao? Anh không phải là đối thủ của anh ấy đâu! Cho dù Chủ tịch Tô đến đây cũng không khống chế được cục diện này. Lẽ nào anh thực sự muốn nằm ra khỏi đây sao?", Hà Tiểu Vũ cuống lên nói.
"Tiểu Vũ, chuyện này không liên quan đến cô, cô đứng bên cạnh xem là được rồi, tôi sẽ giải quyết".
"Anh... đúng là cứng đầu! Được! Anh muốn chết tôi cũng không cản anh nữa! Tôi sẽ nói ngay cho Chủ tịch Tô biết!".
Hà Tiểu Vũ tức giận nói, định lấy điện thoại ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô vang lên.
"Đã hết 1 phút!".
Cả người Hà Tiểu Vũ run rẩy, ngước mắt lên nhìn.
"Cô Hà, mời cô qua bên kia nghỉ ngơi", Bào An Thủy mỉm cười nói với cô ta.
"Anh Bào..."
"Cô Hà, cô đừng khiến tôi khó xử", Bào An Thủy lại nói, nhưng giọng nói lạnh lẽo hơn mấy phần.