TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1571: HỒNG NHAN CỐC CHÚNG TÔI SẼ XỬ LÝ!

Vườn hoa phía sau nhà họ Lâm.

Các lãnh đạo cấp cao nhà họ Lâm đang thưởng hoa cùng một bà cụ ở đây.

Một người giúp việc nhà họ Lâm đi vào nhỏ giọng nói vài câu, vài người lãnh đạo cấp cao rời đi, đến sảnh chính, đón đám người Lâm Hằng Chí đã được băng bó xong.

“Nói vậy là… tuyên chiến rồi?”.

Các chủ Tề Các Lâm Côn Luân vừa uống trà vừa nói.

Từ đầu tới cuối, ông ta đều không nhìn Lâm Hằng Chí ở bên dưới.

Lâm Ngạo ở bên cạnh thì đầy lo lắng và bất lực.

“Phải thưa các chủ, thần y Lâm còn ép chúng tôi chặt cổ tay, nếu không sẽ lấy mạng chúng tôi…”, Lâm Hằng Chí nghiến răng, phẫn hận nói: “Thần y Lâm khinh người quá đáng! Hoàn toàn không coi nhà họ Lâm chúng ta ra gì! Thật đáng chết!”.

“Vậy vì sao các người không bảo vệ tôn nghiêm của nhà họ Lâm, liều mạng với bọn họ, đến chết mới thôi?”, Lâm Côn Luân hỏi ngược lại.

“Hả?”.

Lâm Hằng Chí sửng sốt.

“Bị người khác buộc phải tự làm mình tàn phế, sau đó tiu nghỉu chạy trốn về đây, cậu cảm thấy như vậy là đặt nhà họ Lâm vào trong mắt?”, Lâm Côn Luân lại hỏi.

“Các chủ, tôi…”.

“Người đâu!”.

“Có!”.

Ngoài cửa có hai cao thủ của nhà họ Lâm đi vào.

“Nhốt tất cả những người làm nhiệm vụ thất bại vào đại lao, đợi Tài Quyết Đường xử trí!”, Lâm Côn Luân hạ giọng nói.

“Vâng! Các chủ!”.

Hai người nói rồi, xông thẳng tới kéo Lâm Hằng Chí đi.

“Các chủ! Đừng mà! Các chủ! Đừng mà! Tôi vô tội! Tôi đã cố hết sức, các chủ!”.

Lâm Hằng Chí la lên thảm thiết, nhưng vô dụng.

Chẳng mấy chốc, người đó đã bị kéo ra khỏi sảnh chính.

Đám người Lâm Ngạo hơi biến sắc, không dám lên tiếng.

Lâm Hằng Chí vốn đã bị thương, bây giờ lại bị nhốt vào đại lao một thời gian, e rằng khi ra ngoài sẽ không còn ra hình dạng con người.

Lần này e rằng các chủ đã thật sự tức giận.

“Lâm Ngạo!”, Lâm Côn Luân quát lên.

“Các chủ!”, Lâm Ngạo vội vàng tiến lên.

“Bây giờ không rõ con gái ông ở nơi nào, có thể ở Giang Thành, nhưng cũng có thể không ở Giang Thành. Mặc kệ thế nào, điều quan trọng nhất hiện nay không phải là tìm kiếm kẻ phản bội Lâm Nhược Nam nữa, mà là xử lý thần y Lâm ngông cuồng kia!”.

“Ý của các chủ là…”.

“Tôi định cử ông đích thân đến Giang Thành, đi gặp thần y Lâm!”, Lâm Côn Luân nheo mắt, nói.

Lâm Ngạo hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu: “Các chủ, có lẽ Lâm Ngạo không phải đối thủ của thần y Lâm! Cậu ta và Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ đã không thể phân cao thấp, thực lực của cậu ta vượt hơn cả tôi. Hơn nữa Đạo Hoàng thu nhận cậu ta làm đồ đệ, chống lưng cho cậu ta, sao tôi có thể đối phó với hai người đó?”.

“Vậy nên đây cũng là lý do vì sao tôi phái ông đi. Con gái ông cũng là đồ đệ của Đạo Hoàng, nếu ông đi tìm thần y Lâm, Đạo Hoàng chưa chắc đã ra tay với ông, vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội!”.

“Nhưng…”.

“Yên tâm, tôi sẽ phái thêm người khác đến hỗ trợ ông! Tôi không hi vọng ông giết được thần y Lâm, chỉ cần trả đũa cậu ta, trút giận là được!”, Lâm Côn Luân nói.

Lâm Ngạo nghe vậy, vô cùng bất lực, chỉ đành cúi đầu nói: “Vâng, các chủ!”.

“Chờ đã!”.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

Đám người Lâm Côn Luân, Lâm Ngạo đều nhìn sang phía người lên tiếng.

Một người cấp cao của nhà họ Lâm đứng ra.

“Các chủ, hoàn toàn không cần phái Lâm Ngạo đến đó! Ông để ông ta đi, chưa chắc ông ta có thể chiếm được lợi ích gì, nói không chừng còn bị thần y Lâm sỉ nhục một phen. Nếu vậy chẳng phải được không bù nổi mất hay sao?”.

“Vậy ông có kế hoạch gì hay?”, Lâm Côn Luân nhíu mày hỏi.

Chỉ nghe người đó mỉm cười nói: “Các chủ, tôi nghe nói người của Hồng Nhan Cốc đã đến nhà họ Lâm chúng ta phải không?”.

“Bọn họ đang tuyển người, phó gia chủ đích thân tiếp đón bọn họ!”, Lâm Côn Luân hạ giọng nói.

“Hồng Nhan Cốc tuyển chọn hạt giống nhân tài, vì sao chúng ta không tiến cử Lâm Nhược Nam?”.

“Tiến cử Lâm Nhược Nam? Hừ, nó không có ở đây, làm sao tôi tiến cử?”.

“Tôi nghe nói Hồng Nhan Cốc tuyển người không những phải xét thiên phú gân cốt người đó, mà quan trọng hơn là còn xét sinh thần bát tự. Tôi đã tính qua, sinh thần bát tự của Nhược Nam hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Hồng Nhan Cốc. Hơn nữa Nhược Nam cũng là đứa có thiên phú không tệ, còn được Đạo Hoàng chỉ dạy, sao Hồng Nhan Cốc lại không muốn thu nhận? Ông cứ việc tiến cử là được!”.

“Vậy tiến cử xong thì sao?”.

“Nói với Hồng Nhan Cốc là người đang nằm trong tay thần y Lâm, bị cậu ta bắt giữ. Nếu Hồng Nhan Cốc muốn người… thì đi tìm thần y Lâm!”, người đó cười híp mắt nói.

Ông ta dứt lời, mọi người đều sáng mắt lên.

“Kế hay!”.

Lâm Côn Luân vuốt râu cười lớn, phất tay: “Mau thông báo cho phó các chủ, tôi muốn gặp những người bạn Hồng Nhan Cốc. Chuyện này cần phải mau chóng tiến hành!”.

“Vâng!”.

Mọi người lập tức chạy đi.

Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Côn Luân thuận lợi gặp được người của Hồng Nhan Cốc, trò chuyện một phen, người của Hồng Nhan Cốc cũng cảm thấy hứng thú.

“Còn có người thích hợp như vậy sao? Sinh thần bát tự và thiên phú đều xuất sắc! Tốt lắm! Tốt lắm! Lâm các chủ, người này đang ở đâu? Chúng tôi phải gặp một lần!”, đại diện của Hồng Nhan Cốc nói.

“Người này đã đến Yên Kinh, có lẽ nó đang ở Giang Thành vui chơi. Người đâu, mau gọi điện thoại cho Nhược Nam!”.

“Vâng! Các chủ!”.

Mấy phút sau…

“Không hay rồi, các chủ! Cô Nhược Nam bị Chủ tịch Lâm của Dương Hoa bắt giữ rồi!”.

“Cái gì?”.

“Thế… phải làm sao đây?”.

“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa thực lực rất mạnh, nhà họ Lâm chúng ta… không phải là đối thủ của cậu ta!”.

Người nhà họ Lâm ai nấy đều mặt ủ mày ê.

Còn người của Hồng Nhan Cốc thì đột nhiên nổi giận.

“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa? À, tôi biết rồi, Lâm các chủ, các vị, mọi người không cần lo lắng chuyện cô Lâm Nhược Nam, Hồng Nhan Cốc chúng tôi sẽ xử lý, tạm biệt!”.

Đọc truyện chữ Full