Văn phòng Dương Hoa.
“Là vị trí này sao?”, Lâm Chính cầm điện thoại, không biểu lộ cảm xúc, hỏi.
“Tôi không chắc chắn. Chuyện Lâm Anh Hùng liên quan đến bí mật tối cao của nhà họ Lâm, không phải người bình thường có thể tiếp xúc được, ngay cả tôi cũng không có nhiều quyền hạn. Vị trí tôi nói cho cậu chỉ là một vị trí đáng ngờ, tôi không thể chắc chắn trăm phần trăm là ở đó!”, Lâm Ngạo ở bên kia điện thoại nói.
“Thế sao? Tôi biết rồi”, Lâm Chính gật đầu, sau đó cúp máy.
“Đợi một lát!”.
Lâm Ngạo nóng ruột hô lên.
“Còn chuyện gì?”.
“Con gái tôi đâu?”.
“Cô ấy rất tốt!”.
“Tôi muốn gặp nó…”.
“Vẫn chưa được!”.
“Hừ, nếu nói vậy, con gái tôi chắc chắn đã gặp bất trắc, tôi cũng không cần phục vụ cho cậu nữa!”, Lâm Ngạo tức giận nói.
Lâm Chính đưa ra vẻ mặt vô tội: “Ông Lâm Ngạo, tôi chỉ tuyển dụng con gái ông đi làm ở Dương Hoa, đãi ngộ của cô ấy không khác gì nhân viên ở Dương Hoa. Tôi không phải phường trộm cướp, sao cô ấy lại gặp bất trắc? Tôi không cho ông gặp là vì bây giờ đang là thời gian làm việc… Bỏ đi, nếu ông đã yêu cầu thì tôi sẽ cho ông xem vậy!”.
Nói xong, Lâm Chính gọi video sang.
Suy cho cùng cũng phải dựa vào Lâm Ngạo, Lâm Chính cần phải trấn an ông ta trước.
Lúc này, Lâm Nhược Nam đang cầm chổi quét dọn bụi bặm trên cầu thang.
Ở vị trí cách cô ta vài mét, ông già đó đứng như tượng điêu khắc, không động đậy.
Thấy Lâm Chính cầm điện thoại đi tới, cô ta không khỏi sửng sốt, đến khi nhìn rõ màn hình điện thoại thì lập tức mừng như điên.
“Bố?”, Lâm Nhược Nam cất tiếng gọi.
“Con gái, con không sao chứ?”, Lâm Ngạo ở bên kia video vội nói.
“Bố, bố đến cứu con sao? Bố đưa con ra khỏi đây nhanh đi bố, con không muốn ở đây nữa”, Lâm Nhược Nam khóc lóc nói.
“Con gái, con hãy nhẫn nại thêm một chút, bố sẽ đưa con rời khỏi đây nhanh thôi, con nhẫn nại thêm một chút”, Lâm Ngạo giàn giụa nước mắt.
Lâm Chính thì khẽ nhíu mày.
Anh lấy điện thoại về, bình tĩnh nói: “Lâm Ngạo, ông cũng thấy rồi đó, con gái ông vẫn bình yên vô sự, yên ổn làm việc ở đây. Lần này ông yên tâm rồi chứ?”.
“Bây giờ con gái tôi đang ở trụ sở chính của Dương Hoa?”.
“Không thì sao?”.
Lâm Chính nhíu mày, không hiểu câu hỏi của Lâm Ngạo.
“Vậy thì tốt”, Lâm Ngạo chỉnh đốn lại tâm trạng, không nói nhiều nữa.
“Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ông, đến lúc đó tôi sẽ phái người đến vị trí mà ông nói điều tra về Lâm Anh Hùng, ông giúp tôi lót đường một chút!”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Lâm Ngạo nói xong, cúp máy thẳng.
Lâm Chính cảm giác được có điều không ổn, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không biết chỗ nào có vấn đề.
“Trông chừng kỹ cô ta cho tôi”.
Lâm Chính dặn dò ông lão, sau đó quay người rời đi.
Lâm Nhược Nam lạnh lùng nhìn bóng lưng Lâm Chính chằm chằm, siết chặt nắm đấm.
Những ngày tiếp theo của Lâm Chính trải qua trong yên bình.
Trừ thỉnh thoảng đi xem vết thương của Tô Nhu và Tô Dư ra thì một mình tu luyện tâm pháp Du Long Thiên Khung.
Không thể không nói Đạo Hoàng có thể nổi trội ở trong giới võ thuật trong nước quả thật cũng có chút bản lĩnh. Du Long Thiên Khung thật sự không phải người bình thường có thể nắm vững.
Điều kiện nhập môn của nó cực kỳ khắc nghiệt, cần phải mở được hai mạch Nhâm Đốc.
Nhưng Lâm Chính đã nhờ vào y thuật mở được nó từ ba năm trước, do đó có thể tu luyện luôn, không hề khó khăn.
Nhưng điều kiện tu luyện thức thứ hai của Du Long Thiên Khung lại khắc nghiệt vô cùng.
Cần phải ngưng kết võ đan ở đan điền!
Võ giả bình thường phải dùng khí để luyện được võ đan, không mất ba đến năm năm thì không thể ngưng luyện thành công.
Nhưng Lâm Chính dựa vào thảo dược và châm cứu vẫn ngưng kết được trong một buổi tối.
Sau đó là thức thứ ba… thức thứ tư…
Lâm Chính say mê đắm chìm trong khẩu quyết tâm pháp huyền diệu đó, nhất thời khó mà dứt ra.
Vào ngày thứ ba.
Một cuộc điện thoại gọi vào số của Lâm Chính.
Là số điện thoại của Mã Hải.
“Sao vậy?”.
Lâm Chính hơi không vui, thức tỉnh từ trạng thái nhập định, lấy điện thoại ra nghe.
“Là thần y Lâm phải không?”.
Trong điện thoại lại là một giọng nói lạ lẫm.
Lâm Chính căng thẳng, nghiêm túc, khàn giọng hỏi: “Anh là ai? Vì sao lại có điện thoại của Mã Hải?”.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu! Chúng tôi ở bãi đỗ xe của Dương Hoa đợi cậu, nếu cậu hi vọng con chó trung thành với cậu có thể sống tiếp thì mau đến đây đi!”.
Hắn nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Chính biến sắc, lập tức rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, đến bãi đỗ xe của trụ sở chính Dương Hoa.
Lúc này, trong bãi đỗ xe vô cùng tối tăm.
Vì chuyện trước kia, một số thiết bị công cộng chủ yếu của công ty Dương Hoa đã đóng. Trừ văn phòng của Lâm Chính ra, bãi đỗ xe cũng phải tiến hành sửa chữa, do dó nơi này rất ít người đến.
Vào bãi đỗ xe, Lâm Chính đến địa điểm chỉ định, nhưng lại nhìn thấy vài cô gái trẻ tuổi đứng trước mấy chiếc xe Bentley.
Cách ăn mặc của những người đó rất kỳ quái, giống như bước ra từ trong phim truyền hình cổ đại.
Người đi đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi.
Người đàn ông chăm sóc rất tốt, sắc mặt như ngọc, hai mắt có hồn. Nhưng điều khiến người khác chú ý là hai tóc mai hắn màu hoa râm, toàn thân toát ra sự tang thương. Khí tức của người đó… cực kỳ quái dị.
Dưới chân hắn là một người máu me đầy mình, không nhìn ra hình dạng.
Lâm Chính có thể nhận ra đó là Mã Hải.
Chỉ là lúc này ông ta đang thoi thóp.
Vẻ mặt Lâm Chính thoáng chốc lạnh băng.
“Rốt cuộc các người là ai?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Thần y Lâm, cậu thật hay quên! Thời gian trước cậu đã đối đầu với chúng tôi, vì sao bây giờ lại không biết chúng tôi là ai?”, người đàn ông không có cảm xúc gì nói.
“Thời gian trước?”.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, trầm giọng nói: “Các người là người của Hồng Nhan Cốc?”.
“Cậu cũng không phải kẻ ngốc”, người đàn ông gật đầu.
“Sao? Các người đến để trả thù tôi? Nếu là vậy thì làm phiền các người thả Mã Hải ra. Tôi đứng ở đây, không đi đâu cả, các người có chuyện gì có thể đến tìm tôi”, Lâm Chính không tỏ cảm xúc gì.
“Xem ra cậu rất quan tâm đến con chó này? Được, thần y Lâm đã nói như vậy, đương nhiên chúng tôi sẽ tha cho ông ta một mạng. Nhưng thần y Lâm, cậu phải giao người của chúng tôi ra, chúng tôi mới có thể trả người cho cậu!”.
“Người? Anh đang nói ai?”.
“Lâm Nhược Nam, và cả Tô Nhu!”, người đàn ông đó nói: “Người mà Hồng Nhan Cốc chúng tôi xem trọng đều phải về với chúng tôi. Ai dám giữ bọn họ chính là đối đầu với Hồng Nhan Cốc chúng tôi!”.
“Vậy nếu tôi không giao người thì sao?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
“Vậy thì hôm nay, tất cả mọi người bao gồm cả cậu đều phải chôn thây tại đây!”, người đàn ông kiêu ngạo nói.
Hiển nhiên, hắn không quan tâm đến hung danh của thần y Lâm ở bên ngoài.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập vẻ dữ tợn và lạnh lẽo.
Đúng lúc đó, một giọng nói to rõ vang vọng khắp bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Ai dám cả gan làm đồ đệ tôi bị thương?”.