Lâm Nhược Nam giật mình.
“Chuyện gì vậy?”.
Cô ta nhìn qua cửa sổ, thấy người của Hồng Nhan Cốc xông vào sân nhà, trở nên vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính nghiêm nghị, quát khẽ: “Đừng căng thẳng! Bọn họ chắc chắn nghi ngờ đến tôi rồi, cô biểu hiện tự nhiên một chút! Không sao đâu!”.
“Được… Được…”, Lâm Nhược Nam nuốt nước bọt, nhưng hai tay vẫn run.
Lâm Chính chủ động đi ra ngoài.
“Các vị sư tỷ có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Lâm Nhược Nam đâu?”, giảng sư Bắc Hiên liếc nhìn Lâm Chính, mắt lộ ra vẻ chán ghét, nói tiếp.
“Tôi ở đây, ông là…”, Lâm Nhược Nam ra khỏi nhà, vẫn tỏ ra mờ mịt.
“To gan! Lâm Nhược Nam, nhìn thấy giảng sư Bắc Hiên mà không mau hành lễ?”, nữ đệ tử ở bên cạnh quát lên.
Lâm Nhược Nam ngạc nhiên, đang định hành lễ thì lại giống như nghĩ đến điều gì, lóng ngóng hành lễ: “Xin… Xin chào giảng sư Bắc Hiên!”.
“Ồ?”, thấy động tác Lâm Nhược Nam mất tự nhiên như vậy, giảng sư Bắc Hiên cực kỳ không vui.
“Giảng sư Bắc Hiên, hôm nay Lâm Nhược Nam mới vào cốc, một số bài học còn chưa học tới, nên lễ nghi vẫn chưa đúng chuẩn”, Hoa Huyền lập tức giải thích.
“Thế à? Thôi được! Hôm nay tôi cũng không đến vì cô ta!”, giảng sư Bắc Hiên liếc nhìn Lâm Chính, nói: “Cậu chính là vệ sĩ Kỳ Lân đi cùng Lâm Nhược Nam phải không?”.
“Phải!”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Nói tôi biết, vừa rồi cậu đã đi đâu?”.
“Tôi vẫn luôn ở đây”, Lâm Chính tỏ vẻ vô tội.
“Hừ! Đã là lúc nào rồi mà cậu còn cứng miệng? Rõ ràng vừa rồi cậu đã đến cửa cốc, cướp chìa khóa của đệ tử trong cốc, mở cơ quan ở cửa cốc, có phải không? Nói, cậu là ai cử đến đây? Vì sao lại mở cơ quan của cốc chúng tôi? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”, giảng sư Bắc Hiên liên tục quát hỏi.
Mỗi một câu nói đều vô cùng mạnh mẽ hùng hồn, nghiêm nghị mà đầy khí thế.
Nếu là người nào tâm lý không vững, e rằng đã khuất phục trước những lời nói của bà ta.
Nhưng Lâm Chính cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, anh tỏ ra khó hiểu hỏi: “Thưa bà, bà đang nói gì vậy? Cái gì mà mở cơ quan? Tôi không hiểu bà đang nói gì”.
“Cậu còn giả vờ?”, giảng sư Bắc Hiên quát giận: “Xem ra phải dùng hình phạt rồi! Người đâu, đưa cậu ta đi, nghiêm hình tra khảo! Tôi xem xem cậu ta cứng miệng hay là cứng xương!”.
“Vâng! Giảng sư!”.
Đệ tử bên cạnh lập tức tiến lên.
“Các người làm gì vậy?”, Lâm Nhược Nam lên tiếng ngăn cản.
“Lâm Nhược Nam, chuyện này không liên quan đến cô! Cô là đệ tử của Hồng Nhan Cốc, cô phải nghe lời giảng sư tôi!”.
“Nhưng… nhưng anh ta… anh ta là vệ sĩ của tôi…”.
“Vậy thì đã sao? Nếu không phải biết được cô đã tẩy rửa ở hồ thánh, cô nghĩ giảng sư tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?”, giảng sư Bắc Hiên lạnh lùng nói.
“Các người định bất chấp lý lẽ hay sao?”, Lâm Chính giả vờ tức giận nói.
“Tôi bất chấp lý lẽ đấy, cậu làm gì được?”, giảng sư Bắc Hiên nói, không có cảm xúc gì: “Ra tay!”.
“Tuân lệnh!”, đệ tử hô lên.
Lúc này, Hoa Huyền không nhịn được lên tiếng.
“Giảng sư Bắc Hiên, chúng ta hãy hỏi rõ trước rồi hãy ra tay. Nếu không, tra tấn bức cung sẽ khiến kẻ trộm thật sự tiêu dao ngoài vòng pháp luật, thế thì có ý nghĩa gì?”.
“Chuyện này còn cần hỏi gì nữa?”, giảng sư Bắc Hiên nhíu mày nói.
“Giảng sư hãy để tôi hỏi anh ta mấy câu”.
“Chỉ lãng phí thời gian mà thôi… Thôi được, cô hỏi đi, tôi cũng không thiếu chút thời gian này, cậu ta chạy không thoát!”, giảng sư Bắc Hiên lạnh lùng nói.
Hoa Huyền tiến tới, ôn hòa nói: “Anh Kỳ Lân, anh chắc là tối nay mình ở đây suốt?”.
“Đương nhiên”.
“Anh có chứng cứ gì chứng minh mình luôn ở sân nhà này không?”.
“Nhân chứng có tính không? Cô Lâm Nhược Nam chưa bao giờ rời mắt khỏi tôi!”.
Hoa Huyền nhìn về phía Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam không ngừng gật đầu: “Sư tỷ, tôi có thể chứng minh, anh ta không hề rời khỏi nơi này!”.
“Thế sao?”.
Hoa Huyền sờ cằm, ngay sau đó đột nhiên nói: “Vậy thì mời anh cởi giày ra được không? Tôi muốn xem đế giày của anh!”.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều rất khó hiểu.
“Xem đế giày cậu ta làm gì?”, giảng sư Bắc Hiên không khỏi lên tiếng hỏi.
“Giảng sư có điều không biết, bùn ở ngoài cửa cốc là bùn đen, bùn ở đây là bùn mới. Nếu người này đã ra ngoài cửa cốc thì đế giày anh ta sẽ dính bùn đen, chứ không phải bùn mới ở đây”.
Mọi người nghe vậy hai mắt sáng lên.
“Cởi giày ra!”, giảng sư Bắc Hiên lập tức quát.
Lâm Chính có vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Có thể… không cởi được không?”.
“Cậu chột dạ rồi à?”.
“Cởi!”.
“Mau cởi ra!”.
Mọi người quát lên.
Lâm Nhược Nam ở cạnh suýt bị dọa ngất đi.
Cô ta đâu ngờ Hoa Huyền lại còn có chiêu này.
Lâm Chính nhíu mày, biết không còn đường lui, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành cởi giày ra.
Anh vừa cởi giày, một vài cô gái đã không nhịn được che miệng cười.
Vớ ở chân trái của Lâm Chính đã bị rách, ngón cái lộ ra ngoài.
“Tôi đã nói là đừng cởi, làm tôi mất mặt quá”, Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
Hoa Huyền không để ý đến anh, mà kiểm tra kỹ đế giày.
“Hoa Huyền, sao rồi?”, giảng sư Bắc Hiên bên cạnh lập tức hỏi.
“Không có bùn đen ở cửa cốc…”.
Hoa Huyền đáp.
“Thế à? Chẳng lẽ chúng ta trách lầm người tốt rồi?”, giảng sư Bắc Hiên nhíu mày nói.
“Mặc dù không có bùn đen, nhưng…”.
“Nhưng cái gì?”.
Thần kinh của mọi người lại trở nên căng thẳng.
“Nhưng đế giày này… có dấu vết đã rửa qua”, Hoa Huyền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính.