“Dấu vết đã rửa qua?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Nhược Nam cũng sững người, khó tin nhìn anh.
Cô ta biết Lâm Chính rất thông minh, nhưng Hoa Huyền vẫn cao hơn một chiêu.
Dù Lâm Chính kịp thời rửa đi bùn dưới chân vẫn bị cô ta nhìn ra manh mối.
Tiêu rồi.
Lần này tiêu thật rồi!
Lần này phải làm sao để xóa bỏ hiềm nghi?
Lâm Nhược Nam run rẩy, mặt tái nhợt.
Người xung quanh đều tập trung ánh nhìn lên người Lâm Chính, đợi anh trả lời.
“Sao cậu không nói gì?”, giảng sư Bắc Hiên nghiêm túc quát hỏi.
“Tôi thấy anh ta không còn gì để nói nữa rồi”, bên cạnh có người la lên.
Hoa Huyền nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt lấp lóe.
Mặc dù đây không phải chứng cứ xác thực, nhưng đã có thể chứng tỏ rất nhiều chuyện.
Lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Điều này có thể chứng minh cái gì? Nếu các người lấy cái này để nhận định tôi có tội thì chẳng phải mỗi một người ở đây đều có tội hay sao?”.
“Cậu có ý gì?”, giảng sư Bắc Hiên nhíu mày.
“Cô Hoa Huyền, cô có thể cởi giày cô ra không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi Lâm Chính.
Hoa Huyền ngẩn ra một lúc, mày liễu cau lại, sau đó khẽ giọng nói: “Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ tôi?”.
“Tôi chỉ đang tự chứng minh sự trong sạch của mình thôi”.
“Vậy được”, Hoa Huyền do dự một lúc, gật đầu: “Để tôi xem xem anh làm sao tự chứng minh”.
Nói xong, Hoa Huyền cởi giày ra, để lộ đôi chân tinh xảo hoàn hảo.
Đôi chân ngọc ngà đó đúng là kiệt tác của ông trời, không có chút tì vết, dưới ánh trăng chiếu rọi trông giống như ngọc được mài giũa.
Lâm Chính nhìn đến ngẩn ngơ.
Gò má Hoa Huyền đỏ lên, khẽ giọng nói: “Lúc cửa cốc xảy ra chuyện, tôi đang định nghỉ ngơi nên không kịp mang vớ”.
“Không sao, chân cô không có mùi”, Lâm Chính cười nói.
Hoa Huyền ngẩn ra, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ, nhưng chẳng mấy chốc lại khôi phục vẻ mặt hờ hững: “Đừng nói mấy lời ngả ngớn như vậy”.
Lâm Chính cười, nhận lấy giày, sau đó đưa đế giày ra trước mặt mọi người.
Mọi người tò mò nhìn sang.
Một lát sau, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Mọi người, cô Hoa Huyền nói đế giày của tôi có dấu vết đã rửa qua, vậy... đế giày của cô ấy thì nên giải thích thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
Mọi người lập tức châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
“Chuyện gì thế? Vì sao đế giày của Hoa Huyền sư tỷ cũng ướt?”.
“Không đúng, trên mặt đất rất khô mà...”.
“Chuyện này là sao?”.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu, kể cả Hoa Huyền.
“A...?”.
“Cô Hoa Huyền muốn biết lý do à? Thật ra rất đơn giản, cô hãy xem cổng lớn trước sân nhà”, Lâm Chính cười nói.
Mọi người đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang, phát hiện mặt đất ở cổng lớn sân nhà đã bị thấm ướt, một dòng nước nhỏ chảy ngang qua.
“Ồ?”, Hoa Huyền ngạc nhiên.
“Sáng hôm nay ống nước nơi này bị thủng, nước rò ra, cho nên không những giày tôi ướt, mà giày mỗi người các vị đều bị ướt. Cô Hoa Huyền, cô dùng cách này để định tội tôi chẳng phải là oan cho tôi hay sao?”, Lâm Chính nói.
Hoa Huyền khẽ gật đầu: “Đúng vậy, là tôi sơ sót. Giảng sư, có lẽ không phải người này”.
“Không phải người này thì là ai được?”, giảng sư Bắc Hiên phẫn nộ hỏi.
“Chuyện đó... còn cần phải điều tra”, Hoa Huyền do dự một lúc rồi nói.
“Hừ, đúng là lãng phí thời gian!”.
Giảng sư Bắc Hiên vô cùng căm tức, phất tay áo xoay người rời đi.
Đám người cũng loạt soạt đi ra khỏi sân. Đương nhiên vài nữ đệ tử mới rung động không bước nổi chân, lén nhìn Lâm Chính, lưu luyến không muốn về.
Hoa Huyền cau mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Cô ta nhìn về phía Lâm Chính, lại nhìn giày mình, cuối cùng đi chân trần ra khỏi sân nhà.
“Phù!”.
Lâm Nhược Nam ngã ngồi xuống đất, trán toát đầy mồ hôi, sợ hãi vô cùng.
“Nguy hiểm quá, coi như thoát được phen này rồi! Nhắc tới, Lâm sư huynh, ống nước ngoài cửa bị thủng từ lúc nào vậy? Sao tôi không biết?”.
“Vừa mới bị thủng”, Lâm Chính nói.
“Vừa mới thủng?”, Lâm Nhược Nam nghi hoặc không thôi, đột nhiên cô ta như nghĩ đến điều gì, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ...”.
“Thật ra phán đoán của Hoa Huyền rất chính xác, đúng là tôi đã rửa giày, tôi không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy, nước ở đế giày chưa kịp khô. Ống nước trước cửa là tôi nhân lúc bọn họ không chú ý đã dùng châm bạc đâm thủng. Bọn họ vội vã đến hỏi tội, không ai chú ý đến ống nước ở cửa có thủng hay không, do đó không ai nghi ngờ lời tôi nói”.
“Nhưng... vì sao đế giày của Hoa Huyền lại ướt?”.
“Tôi làm ướt đấy!”.
“Nhưng bên người anh không có nước kia mà. Không lẽ anh còn biết làm ảo thuật?”, Lâm Nhược Nam ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ nhấc tay lên.
Lâm Nhược Nam trợn tròn mắt, nhìn ngón tay của anh...
“Tôi không dùng nước, tôi dùng máu làm ướt đế giày của cô ta”, Lâm Chính nói.
Mùi bùn quá nặng nên đã át mùi máu tanh.
Lâm Nhược Nam đâu ngờ vào thời khắc quan trọng Lâm Chính lại quyết tuyệt như vậy.
Dùng máu nhuộm ướt giày...
“Quay về đi”.
Lâm Chính đi vào nhà.
Lâm Nhược Nam giật mình, hoàn hồn lại, lập tức la lên: “Lâm sư huynh, nếu là như vậy thì giả dụ sư tỷ Hoa Huyền rửa đế giày, chẳng phải... sẽ lộ hay sao?”.
“Phải, nhưng thế thì đã sao? Lúc cô ta rửa giày, chứng cứ đã bị hủy, đến lúc đó chúng ta chỉ cần bất chấp không thừa nhận là được”.
Lâm Chính nói: “Chúng ta sẽ không ở lại đây quá lâu, đợi cô ta tìm được chứng cứ chỉ tội chúng ta, chúng ta đã rời đi rồi!”.
“Nhưng nếu cô ta tìm được chứng cứ sớm hơn thì sao?”, Lâm Nhược Nam sốt ruột nói.
“Vậy thì... chỉ có thể giết người diệt khẩu”, Lâm Chính lộ ra ánh mắt dữ tợn.
Lâm Nhược Nam kinh hãi.
Chuyện ở cửa cốc rất được sự chú ý Hồng Nhan Cốc.
Đêm đó, Hồng Nhan Cốc đã tăng cường phòng ngự ở trong lẫn ngoài cốc.
Bởi vì chìa khóa đã mất, bọn họ không thể không miễn cưỡng đóng cơ quan. Cách đóng này sẽ tạo thành tổn hại không nhỏ với cơ quan, do đó sáng sớm ngày hôm sau, thợ mộc của Hồng Nhan Cốc đã bắt đầu sửa chữa cơ quan.
Lâm Chính bảo Lâm Nhược Nam đem điện thoại theo quay.
Còn anh thì chuẩn bị thâm nhập vào sâu trong Hồng Nhan Cốc.
Trong lúc anh đang chuẩn bị, Triệu Nguyệt lại đến sân nhà lần nữa.
Sắc mặt cô ta rất mất tự nhiên, có chút khó coi. Vào trong sân nhà, cô ta liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc lâu mới nói: “Bây giờ anh rời khỏi Hồng Nhan Cốc... vẫn còn kịp...”.
“Rời khỏi?”, Lâm Chính sửng sốt: “Cô Triệu Nguyệt, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.
“Bên trên đã ra quyết định phải diệt trừ anh! Anh không đi thì sẽ chết!”, Triệu Nguyệt hét lên.