TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1596: BAO VÂY TẤN CÔNG

"Hử?".

Cô gái cũng dừng lại, nhìn mấy lỗ châm trên người mình, sau đó đanh giọng nói: "Anh là y võ? Đây là độc của anh?".

"Nếu tiếp tục vận khí vận sức, cô sẽ bị kinh mạch vận hành, tan xác mà chết, muốn thuốc giải thì hãy ngoan ngoãn nói cho tôi biết cốc chủ của các cô đang ở đâu", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cho anh biết đâu", cô gái bình thản nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.

"Xem ra tôi chỉ đành giết cô vậy", Lâm Chính cũng không khách sáo, lập tức đi tới.

Nhưng cô gái vẫn tỏ vẻ bình thản như không.

Không chút sợ hãi hay run rẩy khi Lâm Chính đằng đằng sát khí tiến lại gần.

"Anh nghĩ anh đã thắng sao?", cô ta lên tiếng.

"Giết chóc không có thắng thua, chỉ có sống chết".

"Nhưng anh không giết được tôi".

"Cô không thể vận khí, đứng trước tôi thì chẳng khác nào người bình thường, lẽ nào tôi không giết được một người bình thường sao?".

"Đương nhiên là không rồi", cô gái đáp.

Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm, định nhanh chóng lấy đầu cô gái này.

Nhưng đúng lúc đó, xung quanh cũng tỏa ra rất nhiều khí tức nồng hậu và mạnh mẽ, sau đó tiếng quát vang lên bên ngoài.

"Vô danh tiểu tốt phương nào? Dám đến gây sự ở Hồng Nhan Cốc?".

"Chán sống à?".

"Giết!".

Dứt lời liền có mấy bóng dáng xông vào ngôi nhà rách nát.

Là cao thủ của Hồng Nhan Cốc.

Hóa ra đây chính là nguyên nhân cô gái tự tin như vậy.

Nơi này xảy ra đánh nhau, sao các cường giả của Hồng Nhan Cốc có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Trong thời gian Lâm Chính giao thủ, bọn họ đã đến nơi.

Hiện giờ Lâm Chính đã bị vô số cường giả bao vây, mọc cánh khó thoát, đương nhiên cô gái sẽ không sợ hãi rồi.

Lâm Chính đanh mắt dừng lại.

"Nếu anh bó tay chịu trói thì có lẽ sẽ được sống sót", cô gái bình thản nói.

"Chỉ dựa vào những người này thì e là khó giết được tôi lắm", Lâm Chính lắc đầu.

"Nếu bọn họ không đủ thì gọi nhiều người hơn nữa đến, để tôi xem anh có bản lĩnh đến đâu, có thể chống lại các cường giả của cả Hồng Nhan Cốc chúng tôi không".

Cô gái bình thản nói, sau đó to tiếng nói: "Người này lẻn vào Hồng Nhan Cốc, ý đồ mưu hại cốc chủ, phải bắt sống anh ta, giao cho cốc chủ xử lý! Nếu không bắt sống được thì xử quyết tại chỗ!".

"Vâng, Thánh Nữ!".

Các cường giả xung quanh đồng thanh hô.

Thánh Nữ?

Lâm Chính ngạc nhiên.

Hóa ra cô gái này chính là Thánh Nữ nổi tiếng như cồn của Hồng Nhan Cốc, Thiên Kính Nguyệt!

Ở Hồng Nhan Cốc, cô ta có thể nói là dưới một người, trên vạn người.

Cho dù là phó cốc chủ gặp cô ta thì cũng phải khách sáo.

Nếu như có thể bắt được Thiên Kính Nguyệt, thì sẽ giúp ích rất lớn cho việc chế ngự Hồng Nhan Cốc.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, không do dự chút nào, lao về phía cô ta như một con mãnh thú.

Luồng khí thế đó vô cùng hung ác.

"Hỗn xược!".

"To gan!".

"Muốn làm hại Thánh Nữ sao? Chết đi!".

Các cường giả nổi giận, đồng thời xông tới, bao vây tấn công Lâm Chính.

Có người cầm kiếm, kiếm như sương lạnh, một nhát đứt cổ.

Nhưng Lâm Chính lật tay ném châm bạc ra.

Keng!

Châm bạc mảnh nhỏ nhưng lại mang theo sức mạnh kinh người, làm nứt cả thanh kiếm kia. Người cầm kiếm cũng bị chấn động phải lùi lại liên tiếp, cả người run rẩy, khóe miệng rỉ máu.

Lại có người tấn công bằng chưởng, chưởng phong vù vù, chưởng chưa đến, nhưng sức gió đáng sợ đã có thể phá tan mọi thứ.

Nhưng Lâm Chính không hề lùi lại, mà còn tung chưởng đánh lại.

Bốp!

Hai chưởng va nhau, sóng xung kích lan ra.

Nhưng lực đạo của Lâm Chính hiển nhiên là bá đạo hơn, mạnh mẽ hơn.

Xương tay của người kia lập tức bị nứt, bay ngược về sau như một viên đạn, va sập mấy bức tường, rồi ngã xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.

Nhưng hai người ngã xuống thì lại càng có nhiều người hơn áp sát lại gần.

Thánh Nữ đứng ở phía sau đám người, cách Lâm Chính hơn 10m, nhưng anh khó mà chạm tới được cô ta.

Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, bỗng gầm lên một tiếng, từ bỏ tất cả phòng ngự, xông về phía Thánh Nữ.

"Cái gì?".

Mọi người xung quanh đều kinh hãi.

Đồng thời, bọn họ cũng phát hiện đánh vào người Lâm Chính không thể khiến anh bị thương chút nào.

"Tiên thiên cương khu!".

Thánh Nữ kêu lên thất thanh.

"Chết đi!".

Lâm Chính khẽ gầm lên, tung một quyền về nơi cô ta đang đứng.

Khí thế đó như thiên thạch va vào Trái Đất, chấn động bầu trời, tàn phá mặt đất.

"Hỏng rồi!".

"Thánh Nữ cẩn thận!".

"Đi mau!".

Những người bên cạnh hét lên, ôm lấy Thánh Nữ rút lui, đồng thời có mấy cường giả xông tới, ngăn cản Lâm Chính.

Ầm!

Quyền này của Lâm Chính khí thế ngút trời, mấy cường giả Hồng Nhan Cốc xông tới đỡ đòn đều bị nó đánh bay. Sau đó nắm đấm nện xuống đất, nơi ở của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lập tức trở nên tan hoang.

Sóng xung kích hất bay tất cả mọi người xung quanh.

Cho dù là Thánh Nữ đã nấp đi nhưng cũng khó ổn định cơ thể, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã lăn ra đất.

Hiện trường vô cùng bừa bộn.

Lâm Chính đứng giữa đám bụi, đanh mắt nhìn Thánh Nữ.

"Thực lực của người này... thật là đáng sợ".

Cường giả của Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhỏ giọng nói.

"Rốt cuộc anh ta là ai vậy?".

"Không biết nữa".

"Không sao, anh ta chỉ có một mình, cho dù có tiên thiên cương khu thì sao chứ? Chúng ta muốn giết anh ta thì chắc chắn không phải là chuyện khó”.

"Nhưng Thánh Nữ đại nhân trúng độc bị thương, không thể ở lại đây lâu, phải nhanh chóng đi thôi".

"Thánh Nữ đại nhân, cô đi trước đi, để chúng tôi đối phó với người này".

"Đúng vậy, Thánh Nữ đại nhân, cô đi trước đi".

Mọi người nói.

Nhưng Thánh Nữ vẫn đứng bất động, lạnh lùng quát: "Đây là Hồng Nhan Cốc, tôi có thể đi đâu được chứ? Tôi sẽ không đi đâu hết! Tôi không tin anh ta có thể giết tôi ở đây được".

Mọi người xung quanh nghe thấy thế cũng không khuyên nữa, mà đồng thanh hô: "Thề chết bảo vệ Thánh Nữ!".

"Thề chết bảo vệ Thánh Nữ!".

Khí thế của bọn họ cũng được nâng lên, tất cả lại chuẩn bị bao vây tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính không hề bị khí thế của đối phương dọa sợ, anh lạnh lùng hừ một tiếng, chuẩn bị tiếp tục ra tay.

Nhưng lúc này, càng ngày càng nhiều cường giả của Hồng Nhan Cốc ùa tới, trong đó còn xen lẫn mấy luồng khí tức không hề kém cạnh Thánh Nữ.

Không những thế, ở đằng xa còn vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.

"Cốc chủ đến rồi!".

"Bái kiến cốc chủ!".

"Bái kiến cốc chủ!".

Giọng nói thành kính và kích động, giống như tín đồ được thấy thần linh.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã xuất sơn.

Lâm Chính mừng rỡ, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh.

Anh nhìn xung quanh mới phát hiện vô hình trung mình đã bị hơn nghìn người bao vây.

Hơn nữa hơn nghìn người này, ai nấy đều là cao thủ có thực lực khủng khiếp.

Không được!

Nếu còn không đi, e là anh sẽ bị các cao thủ của Hồng Nhan Cốc bao vây giết chết ở đây mất.

Phải rời đi ngay.

Lâm Chính hít sâu một hơi rồi bỗng cất bước lao về phía Thánh Nữ.

"Giết!".

Tất cả mọi người xung quanh đều nhào về phía Lâm Chính.

Nhưng khi đến gần Thánh Nữ, anh bỗng nện mạnh hai quyền xuống đất.

Rầm!

Cả mặt đất chấn động.

Làn sóng xung kích đáng sợ tràn ra, vô số người không đứng vững, ngã vào nhau dúi dụi, bụi bay mù mịt.

"Bảo vệ Thánh Nữ!".

"Đừng để đối phương lại gần Thánh Nữ đại nhân!".

"Mau! Mau lại gần Thánh Nữ!".

Mọi người bị bụi che khuất tầm nhìn, lập tức hoảng lên, gọi nhau lại gần Thánh Nữ.

Nhưng bọn họ vừa lại gần, thế bao vây liền bị phá.

Khi bụi tan hết, thì đã không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu nữa...

Đọc truyện chữ Full