Phịch!
Mấy người Hồng Du vốn đang giữ trạng thái cứng đờ bỗng ngã lăn ra đất, sau đó khôi phục khả năng hoạt động.
"Có chuyện... gì vậy?".
"Vừa nãy tôi bị làm sao thế? Tại sao cơ thể tôi lại bất động?".
"Chúng ta bị điểm huyệt sao?".
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Mấy người khó nhọc bò dậy.
Lâm Chính ở bên kia cũng đứng dậy.
"Kỳ Lân! Anh có phát hiện ra gì không?", Hồng Du trừng mắt hỏi Lâm Chính.
"Tôi không biết", Lâm Chính lắc đầu.
"Không biết?".
Hồng Du đang định lên tiếng, đúng lúc này, một đám đệ tử Hồng Nhan Cốc chạy tới.
"Mấy người các cô làm gì ở đây vậy?".
Một nữ đệ tử trong số đó liếc nhìn đám Hồng Du, quát hỏi.
"Chúng tôi chỉ đi qua đây, nhận lệnh đến cấm địa hái thuốc. Xảy ra chuyện gì thế sư tỷ? Sao lại ra quân ồ ạt thế này?", Hồng Du nhìn các đệ tử Hồng Nhan Cốc võ trang đầy đủ, hỏi với vẻ hiếu kì.
"Trong cốc xuất hiện kẻ gian, khiến Thánh Nữ bị thương, còn muốn mưu hại cốc chủ nữa. Bây giờ cốc chủ đã bị kinh động, phải điều tra lục soát kĩ càng cả cốc", người kia hừ mũi.
"Sao cơ? Có biết là ai không?".
"Đương nhiên là không rồi".
"Vậy thì lục soát kiểu gì đây? Nếu người kia trà trộn vào Hồng Nhan Cốc chúng ta thì chẳng phải là mò kim đáy bể sao?", Hồng Du không nhịn được nói.
"Việc đó khỏi cần lo, vì người kia là đàn ông".
"Đàn ông?".
Đám người Hồng Du đều rất kinh ngạc.
Đúng lúc này, một đệ tử nhìn thấy Lâm Chính đứng ở phía sau, lập tức quát: "Đàn ông!".
"Bắt lấy!".
Các đệ tử ùa tới bao vây Lâm Chính.
"Các cô muốn làm gì hả?", Lâm Chính giả vờ hoảng loạn, gấp gáp kêu lên.
"Làm gì à? Anh chính là kẻ gian!", đệ tử dẫn đầu lớn tiếng mắng.
"Tôi á?".
"Các sư tỷ nhầm rồi, anh ta không phải là kẻ gian! Anh ta là vệ sĩ do sư muội Lâm Nhược Nam đưa vào cốc! Chúng tôi đang nhận lệnh đến cấm địa chấp hành nhiệm vụ", một nữ đệ tử không nhịn được nói.
Nhưng cô ta vừa nói xong, Hồng Du bỗng kéo giật cô ta lại, che miệng cô ta quát khẽ: "Em đừng nói linh tinh".
"Sư tỷ, việc này...", người kia giãy ra khỏi tay Hồng Du, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ thấy Hồng Du giơ tay chỉ vào Lâm Chính, lớn tiếng nói: "Các vị sư tỷ, người này có khả năng chính là tòng phạm của kẻ gian! Em đề nghị lập tức bắt anh ta lại nghiêm hình tra khảo! Ép hỏi anh ta xem đồng bọn ở đâu!".
"Cái gì?".
Mấy người đi theo Hồng Du đang đứng ở phía sau đều ngây người ra.
Nhưng bọn họ nhanh chóng hiểu ý của Hồng Du.
Bọn họ đưa Lâm Chính vào cấm địa không phải để hái thuốc, mà là nhờ quái nhân trong cấm địa giết Lâm Chính.
Bây giờ xảy ra chuyện này thì cần quái gì phải đến cấm địa nữa?
Chẳng phải kẻ gian là đàn ông sao?
Hiện giờ cả Hồng Nhan Cốc chỉ có mỗi Lâm Chính là đàn ông, chẳng phải Hồng Du đẩy anh ra là được sao? Dù sao Hồng Nhan Cốc cũng không có lý do để giết Lâm Chính, bây giờ có cớ đổ vạ cho anh, tội gì mà không làm?
"Đúng đúng đúng", một nữ đệ tử cùng đoàn phản ứng lại, vội kêu lên: "Chắc chắn là có liên quan đến tên Kỳ Lân này! Các sư tỷ mau bắt anh ta lại giao cho hình đường xử lý đi!".
"Đúng vậy, chắc chắn là liên quan đến anh ta".
"Các sư tỷ mau bắt anh ta đi".
"Chắc chắn là anh ta rồi".
Đám Hồng Du nhao nhao lên tiếng, chỉ đích danh Lâm Chính.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Anh tính nhầm mất rồi.
Anh tưởng rằng để những người này nghĩ anh ở bên cạnh bọn họ, thì bọn họ sẽ chứng minh là anh không tham gia vào chuyện này, nhưng không ngờ bọn họ lại định dồn anh vào chỗ chết. Chỉ cần là chuyện có thể khiến anh chết thì bọn họ sẽ không bỏ lỡ.
Sơ suất quá.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
"Sư tỷ, sao chị có thể vu oan cho người khác như vậy chứ?".
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm túc vang lên bên cạnh.
Đám Hồng Du đều sửng sốt.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bước tới, nhíu mày nói: "Anh Kỳ Lân vẫn luôn ở cùng chúng ta, không hề tham gia vào chuyện mưu hại cốc chủ, sao chị có thể vu khống anh ấy như vậy được?".
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.
"Ngưng Hương, cô đang nói linh tinh cái gì vậy?", Hồng Du tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Ý cô là tôi vu oan cho anh ta?".
"Hồng Du sư tỷ, chị vốn dĩ đang vu oan cho anh ấy mà. Chẳng lẽ em nói sai sao?", Ngưng Hương nói rất nghiêm túc.
"Cô...", Hồng Du tức đến nỗi không thốt nên lời.
Những đệ tử kia cũng không phải đồ ngốc, lập tức hiểu được nguyên nhân.
Nếu cả đám Hồng Du chỉ đích danh Lâm Chính thì đương nhiên bọn họ có thể đưa anh đi.
Nhưng bây giờ Ngưng Hương lại biện hộ cho Lâm Chính, nếu bọn họ tùy tiện đưa đi, nhỡ bên trên trách tội thì bọn họ cũng khó ăn nói.
"Sư tỷ, chị đừng xen vào chuyện này", người bên cạnh nhắc nhở cô gái dẫn đầu.
Đệ tử kia gật đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Lâm Chính, trong lòng cũng không nỡ, liền lạnh lùng nói: "Nếu anh ta không liên quan đến chuyện này, thì các cô đi thực hiện nhiệm vụ đi, chúng ta đi!".
Dứt lời liền dẫn người bỏ đi.
"Sư tỷ! Sư tỷ!".
Hồng Du cuống lên gọi, nhưng đối phương không đếm xỉa gì đến cô ta nữa.
Hồng Du sầm mặt xuống, trừng mắt lườm Ngưng Hương và Lâm Chính, bực bội tiến về phía trước.
Cả đoàn tiếp tục đi.
"Cảm ơn cô", Lâm Chính nhỏ giọng nói với Ngưng Hương.