TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1599: HÁI XONG RỒI

Nghe Lâm Chính nói, đám người Hồng Du đều run rẩy, sắc mặt ai nấy trở nên rất khó coi.

Một lát sau, bọn họ vội xua tay.

"Không cần đâu, không cần đâu".

"Có một cây Dạ Quang Thảo là đủ rồi, không cần hái nữa đâu".

"Phải đấy, phải đấy..."

Mấy người vội nói.

"Ừm... Thôi được rồi, nếu đã hái được Dạ Quang Thảo, thì chúng ta có thể về được chưa?", Lâm Chính cười hỏi.

"Sao có thể dễ dàng như vậy chứ?", Hồng Du hừ một tiếng rồi nói: "Vẫn còn nhiệm vụ cần anh làm đây! Anh lại vào con đường vừa nãy, tiếp tục đi về phía trước bốn năm phút, sẽ có một loại thảo dược tên là hoa Ma Du, anh đi hái về đây".

"Lại đi vào con đường đó?", Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, không nhịn được nói: "Nhưng tôi thấy hai tay các cô trống trơn, có đi hái thuốc đâu. Sao các cô cứ bắt tôi đi hái một mình thế?".

"Sao anh nhiều lời thế nhỉ? Bảo anh đi thì anh đi đi! Nếu anh không muốn đi thì về, nhưng theo quy định chúng tôi phải trừng phạt Lâm Nhược Nam", Hồng Du hừ mũi.

Lâm Chính tỏ vẻ không cam lòng, hàm răng nghiến chặt, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người đi vào con đường trước đó.

Hồng Du đứng ở chỗ cũ đưa mắt nhìn theo.

Một lát sau, bóng lưng của Lâm Chính biến mất trong ánh trăng lờ mờ.

Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sư tỷ, chuyện này là sao đây? Tên kia hái được Dạ Quang Thảo được thật này… Em nhớ bên đó không hề có Dạ Quang Thảo mà! Môi trường ở đó không hề phù hợp để Dạ Quang Thảo sinh trưởng”, nữ đệ tử ở bên cạnh gấp gáp nói.

“Hơn nữa phía đó… anh ta lại gần mà không hề làm kinh động đến quái nhân kia… Kỳ lạ thật…”

“Sao lại thế được nhỉ?”.

“Lẽ nào quái nhân kia không ở đó?”.

“Chẳng biết nữa”.

“Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?”.

Mọi người đều quay sang nhìn Hồng Du.

Hồng Du chần chừ một lát rồi trầm giọng nói: “Chúng ta chờ ở đây thêm một lát nữa, tôi không tin anh ta lại may mắn như vậy, lần này vẫn có thể bình an trở về”.

“Sư tỷ, nếu quái nhân thực sự ở hướng đó, với thực lực của tên ngốc này thì không biết anh ta đã chết bao nhiêu lần rồi. Theo em thấy, có khả năng quái nhân kia đã rời đi, nên anh ta mới không gặp phải. Chị bảo anh ta đi về phía đó hàng trăm hàng nghìn lần thì anh ta cũng chẳng hề hấn gì đâu”, đúng lúc này, Ngưng Hương bỗng nói.

“Đồ ngốc như cô thì biết cái gì chứ?”, Hồng Du lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, mặt không cảm xúc nói: “Cô tưởng ở con đường đó chỉ có mỗi nơi ở của quái nhân kia sao? Ngu ngốc! Tôi nói cho cô biết, cứ đi men theo con đường đó sẽ là một đầm lầy. Nơi đó không những dày đặc chướng khí, mà còn có rất nhiều mãnh thú hung ác qua lại. Chướng khí ở đó không màu không vị, một khi ngửi phải sẽ bị tê liệt toàn thân trong một tiếng đồng hồ, khó mà động đậy. Đến lúc đó mãnh thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, xé anh ta thành mảnh vụn. Tôi bảo anh ta đi nhưng không trông chờ vào việc quái nhân kia giết anh ta, mà dựa vào đám dã thú kia ăn thịt anh ta kìa”.

Ngưng Hương ngạc nhiên.

Các đệ tử vô cùng mừng rỡ.

“Sư tỷ đúng là anh minh!”.

“Sư tỷ giỏi quá!”.

“Sư tỷ lợi hại ghê!”.

“Quả không hổ là sư tỷ!”.

Bọn họ nhao nhao nịnh bợ Hồng Du.

“Hừ, các cô còn quá trẻ thôi”, Hồng Du vô cùng hưởng thụ, cười khẽ nói: “Với bản lĩnh của anh ta thì chắc là không cầm cự nổi nửa tiếng đâu, chúng ta chờ ở đây nửa tiếng đi”.

“Vâng”.

Mọi người gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.

Gừ!

Đúng lúc này, phía Lâm Chính rời đi bỗng vang lên một tiếng gầm gừ yếu ớt.

Tuy không vang lắm, nhưng trong khu rừng yên tĩnh này thì có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.

“Là dã thú!”.

Có đệ tử kinh ngạc kêu lên.

“Sư tỷ, lẽ nào là…”

“Chắc chắn tên kia đã gặp phải dã thú rồi! Chắc chắn là vậy!”.

“Ha ha, mưu kế của sư tỷ thành công rồi!”.

“Sư tỷ lợi hại quá!”.

Các đệ tử vui mừng hò reo.

Lâm Chính mà chết thì bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này.

“Ha ha, tên này đúng là xui xẻo, nếu gặp phải quái nhân kia, nói không chừng còn có thể chết nhanh gọn một chút. Nhưng quái nhân kia không ở đây, anh ta chỉ có thể chết trong miệng dã thú vậy. Đám dã thú kia không giết anh ta ngay mà sẽ chậm rãi ăn thịt anh ta. Chắc chắn trước khi chết, anh ta vô cùng đau đớn”, Hồng Du nheo mắt cười, sắc mặt dương dương đắc ý.

“Đi thôi, chúng ta trở về nhận lệnh”.

“Vâng, sư tỷ!”.

“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quái quỷ này rồi!”.

“Em phải về tắm nước nóng đây!”.

Bọn họ vui vẻ nói, trở về bằng đường cũ.

Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng nói vang lên.

“Cô Hồng Du, cô Ngưng Hương, các cô đi đâu vậy?”.

Nghe thấy thế, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Hồng Du như bị sét đánh ngang tai, đứng ngây ra như phỗng.

Cô ta chậm rãi quay lại, tròng mắt mở to, dáng vẻ như gặp phải ma.

“Việc này… không thể nào…”, Hồng Du thì thào.

Đám Ngưng Hương ở bên này cũng há hốc miệng.

Đầu óc bọn họ đều trở nên trống rỗng.

Dường như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Chỉ thấy một bóng dáng lại chạy ra khỏi con đường nhỏ kia.

Đó chính là Lâm Chính!

Chỉ là lúc này anh khác hẳn lúc vừa rồi.

Toàn thân anh dính đầy máu.

Hơn nữa lưng anh còn cõng theo một thứ rất lớn.

Lúc lại gần đám Hồng Du, anh lập tức ném thứ to lớn kia xuống đất.

Là một con hổ đã bị đánh chết.

Đám Hồng Du sợ đến mức bất giác lùi lại.

“Cô Hồng Du, hoa Ma Du cô cần đây!”, Lâm Chính lấy từ trong túi áo ra một bông hoa có cánh hoa đỏ rực, nhưng bề mặt như có một lớp dầu mỡ, đưa cho cô ta.

“Đúng là hoa Ma Du?”.

Đầu óc Hồng Du ong ong, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Cô ta mở to hai mắt nhìn Lâm Chính: “Hoa này chỉ sinh trưởng ở ven đầm, anh… đã đến ven đầm sao?”.

“Ừ, nhưng nơi đó nhiều chướng khí quá”.

“Nếu đã có chướng khí thì anh che chắn kiểu gì? Còn… còn giết được con hổ này nữa? Người bình thường tuyệt đối không thể làm được việc này, anh… rốt cuộc anh làm thế nào vậy?”, Hồng Du run giọng hỏi, nóng lòng muốn biết câu trả lời.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Tôi chỉ hái thuốc giúp các cô, chuyện liên quan đến tôi, tôi không có quyền nói cho các cô biết”.

“Anh…”

Hồng Du tức lắm, nhưng không biết phản bác kiểu gì.

Đệ tử ở bên cạnh lập tức kéo cô ta lại.

“Sư tỷ, xem ra chỉ dựa vào chướng khí và dã thú thì không thể giết anh ta được. Tính đi tính lại thì vẫn phải dựa vào quái nhân kia”, một cô gái tóc dài nhỏ giọng nói.

“Cô có ý gì?”, Hồng Du tức giận hỏi.

“Nếu hôm nay quái nhân kia không có ở đây thì chúng ta tạm thời về đi, cho anh ta sống thêm mấy ngày. Chúng ta xin với cốc, ba ngày sau lại đến đây hái thuốc, được không?”, cô gái đề nghị.

Hồng Du nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi gật đầu.

“Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì nghe cô”.

Hồng Du cực kỳ không tình nguyện vẫy tay với Lâm Chính: “Được rồi, Kỳ Lân, anh làm tốt lắm! Chúng ta về thôi!”.

“Về rồi sao?”.

“Sao nào? Anh còn muốn ở đây một đêm à?”.

“Không phải, chỉ là tôi thấy hình như các cô không hái gì cả”.

“Đừng nhiều lời nữa”.

Hồng Du chẳng buồn giải thích, thầm chửi một câu, xoay người định dẫn người đi.

Nhưng cô ta vừa quay lại mới bất ngờ phát hiện, đằng sau bọn họ… có một người đang đứng.

Đọc truyện chữ Full