Cả Hồng Nhan Cốc rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Nhưng không liên quan đến đám Hồng Du.
Nhiệm vụ hiện giờ của bọn họ là đến cấm địa, sau đó kiếm cớ để Lâm Chính tiến vào chỗ quái nhân kia, mượn tay quái nhân giết Lâm Chính, sau đó bọn họ lại quay về nghe lệnh.
Vậy là đủ rồi.
Lối vào cấm địa là một khu rừng âm u.
Đây hình như là phần đuôi của cửa cốc.
Cây cối vô cùng rậm rạp, ánh trăng cũng không lọt xuống được.
Mấy cô gái thấy rừng rậm đều tỏ vẻ sợ hãi, không dám tiến vào.
"Kỳ Lân!", Hồng Du liếc mắt nhìn Lâm Chính, hừ mũi nói: "Anh đi trước dẫn đường đi".
"Tôi không biết đường", Lâm Chính đáp.
"Sợ gì chứ? Chúng tôi ở ngay phía sau, sẽ chỉ đường cho anh, mau đi đi".
"Ơ... thôi được rồi".
Lâm Chính gật đầu rồi đi trước.
Có Lâm Chính đi trước dò đường, mọi người cũng yên tâm hơn nhiều.
Dọc đường đi vô cùng yên tĩnh.
Trong rừng rậm ngoài tối tăm u tĩnh ra thì không có gì khác.
"A!".
Đúng lúc này, một nữ đệ tử bỗng hét ầm lên.
Ai nấy giật nảy mình.
"Sao vậy?", Hồng Du cuống quýt kêu lên.
Nữ đệ tử kia chỉ vào một góc tối tăm ở gần đó, run rẩy nói: "Sư tỷ, rắn! Có rắn!".
Những nữ đệ tử này đều biết võ công, muốn giết một con rắn thì quá đơn giản. Xem ra một cô gái mạnh mẽ đến đâu cũng sợ thứ này.
"Chỉ là con rắn thôi mà! Cô sợ gì chứ?", Hồng Du tức giận nói: "Mau đi thôi! Còn nữa, giữ im lặng đi! Nếu dụ người kia đến đây thì chúng ta chết cả nút".
Các nữ đệ tử nghe thấy thế đều tái mặt, dường như nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, ai nấy vội vàng ngậm miệng, không dám ho he tiếng nào.
Cả đoàn tiếp tục tiến về phía trước.
Hồng Du nhìn ngó xung quanh, dường như đang tìm gì đó.
Không biết đã qua bao lâu.
"Chẳng phải chúng ta đã đến chỗ hái thuốc rồi sao? Tại sao cứ đi mãi không dừng thế?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
"Anh đừng hỏi nhiều, cứ đi tiếp đi", Hồng Du quát.
Lâm Chính im lặng.
Cả đoàn đi tiếp.
Đi được khoảng 5 phút nữa.
"Dừng!", Hồng Du nhỏ giọng nói.
Mọi người dừng bước.
Hồng Du nghiêm túc quan sát xung quanh, rồi quay sang hỏi người bên cạnh: "Là chỗ này hả?".
"Hình như là vậy", người bên cạnh gật đầu.
"Được rồi".
Hồng Du nói với Lâm Chính: "Anh hãy đi men theo con đường bên phải này khoảng 10 phút, hái Dạ Quang Thảo ở đó về đây cho tôi, nghe rõ chưa?".
"Tôi đi một mình sao?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
"Sao hả? Chẳng lẽ chúng tôi phải đi theo anh chắc?", Hồng Du hừ mũi nói.
"Nhưng tôi không biết Dạ Quang Thảo", Lâm Chính nhún vai.
Hồng Du lập tức lấy một tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho anh: "Trong tờ giấy này có miêu tả và hình vẽ của Dạ Quang Thảo, anh cứ hái theo cái này là được".
"Ồ..."
"Tôi nói cho anh biết, nếu không hái được thì đừng có quay về".
"Được rồi".
Lâm Chính gật đầu, rời đi một mình.
Đám Hồng Du dõi mắt nhìn theo.
"Sư tỷ, tên này vào trong đó, chắc chắn sẽ gặp phải quái nhân kia, chết là cái chắc. Chúng ta không cần ở lại đây đâu, mau đi thôi", một nữ đệ tử ở bên cạnh dè dặt nói.
"Vội cái gì chứ? Chúng ta chờ thêm đi, nếu bên đó có động tĩnh, thì chúng ta đi cũng không muộn. Nếu không nhỡ anh ta đi được nửa đường sợ quá chạy về, lại không tìm thấy chúng ta, một mình ra khỏi khu rừng, thì chúng ta phải ăn nói thế nào với bên trên?", Hồng Du hừ mũi nói.
"Việc này... Thôi được rồi! Chúng ta chờ thêm vậy!".
Bọn họ thở dài, chỉ đành co rúm ở bên cạnh, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên kia.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên ở con đường bên phải.
Ai nấy kinh hãi.
"Sư tỷ!".
Các đệ tử đều nhìn Hồng Du.
Hồng Du cũng sửng sốt, mở to mắt nhìn con đường nhỏ.
Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp xuất hiện ở đó.
"Không phải chứ? Lẽ nào... là quái nhân kia?", Hồng Du sợ hãi lẩm bẩm.
"Toi rồi, toi rồi... Chúng ta sắp toi rồi!".
"Sư tỷ, mau chạy thôi!".
Các đệ tử sợ đến mức hét lên ầm ĩ, lập tức quay đầu định bỏ chạy.
Hồng Du cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, vắt chân lên cổ mà chạy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Cô Hồng Du, các cô chạy gì vậy? Không cần Dạ Quang Thảo nữa sao?".
Nghe thấy giọng nói này, cả đám Hồng Du đều sửng sốt.
Ngoảnh lại mới nhìn thấy Lâm Chính đang cầm một cây Dạ Quang Thảo đi về phía bọn họ.
"Là anh hả?", Hồng Du trố mắt ra.
“Sao tên này đã quay lại rồi?”, người bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
"Tôi hái được Dạ Quang Thảo rồi, không quay lại thì làm gì?", Lâm Chính kỳ quái nhìn bọn họ: "Còn các cô chạy cái gì vậy?".
"Ơ..."
Hồng Du không biết nên trả lời thế nào.
Ánh mắt cô ta dao động, chìa tay ra nói: "Dạ Quang Thảo đâu?".
"Đây".
Lâm Chính đưa cho cô ta.
Đám Hồng Du xúm lại.
"Sao có thể chứ?".
"Sư tỷ, bên đó không hề có Dạ Quang Thảo mà".
"Anh ta hái được ở đâu vậy?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Hồng Du cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Đúng là Dạ Quang Thảo thật... Nhưng trên con đường đó... chưa bao giờ thấy Dạ Quang Thảo cả", Hồng Du lẩm bẩm rồi nhìn Lâm Chính: "Đúng là anh hái thật không?".
"Đương nhiên, ở đó có nhiều lắm, nếu các cô không tin thì tôi có thể đưa các cô đi xem", Lâm Chính cười đáp.