"Lúc trước đến Hồng Nhan Cốc để thương lượng chuyện của con, sư phụ đã biết là sẽ thất bại. Người của Hồng Nhan Cốc không dễ nói chuyện, tuy ta không phải là người Hồng Nhan Cốc, nhưng cũng biết một chút về người ở đây".
"Nhưng cho dù vậy, thì sư phụ vẫn muốn đến thử xem sao. Cho dù chỉ có một phần nghìn cơ hội, thì sư phụ cũng muốn thử, dù sao con cũng là đồ đệ của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn được".
"Trước khi đến đây sư phụ đã chuẩn bị rất kĩ càng, nếu hòa giải thất bại, sư phụ sẽ dùng tới phương án thứ hai, đó là lẻn vào Hồng Nhan Cốc, thu thập hàng loạt tội chứng của Hồng Nhan Cốc để ép buộc bọn họ".
"Thực ra võ công của sư phụ không được tính là cao cường, nhưng thân pháp tốc độ thì người của Hồng Nhan Cốc tuyệt đối không thể đối phó được. Thế là sư phụ đã lấy chiếc đầu gần giống với mình ra để giả chết, khiến người của Hồng Nhan Cốc hiểu lầm. Nhưng thực ra sư phụ đã lẻn vào nội bộ Hồng Nhan Cốc, thu thập hàng loạt chứng cứ mất nhân tính của bọn họ".
"Một mình sư phụ chắc chắn không thể bảo vệ được con, nên sư phụ quyết định công bố những chứng cứ đó ra ngoài, huy động các gia tộc võ đạo của Hoa Quốc cùng đối phó và lật đổ Hồng Nhan Cốc".
Phong Thanh Vũ nói thao thao bất tuyệt, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Lâm Chính hiểu ra, cũng vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ Phong Thanh Vũ lại có suy nghĩ như vậy.
Để bảo vệ anh mà ông ta không tiếc dấn thân hiểm nguy, lẻn vào Hồng Nhan Cốc, chuẩn bị lật đổ cả Hồng Nhan Cốc...
Đạo Hoàng không hổ là Đạo Hoàng!
Thời gian này ông ta ở trong Hồng Nhan Cốc suốt mà không bị phát hiện, quả thực lợi hại.
"Tiền bối, thực ra ông không cần làm vậy, vì tôi mà đắc tội với Hồng Nhan Cốc, không đáng", Lâm Chính lắc đầu cười khổ.
"Không đáng? Sao lại không đáng? Đồ đệ ngoan, chỉ cần con được bình an vô sự, cho dù mất mạng sư phụ cũng không quan tâm", Phong Thanh Vũ nói rất nghiêm túc.
"Cái... cái gì? Phong tiền bối, không... không cần phải vậy đâu".
Phong Thanh Vũ nói vậy khiến Lâm Chính rất ngượng ngùng.
"Đồ đệ ngoan, sư phụ không nói đùa với con đâu. Sư phụ sẵn lòng trả giá mọi thứ vì con, chết cũng không tiếc, chỉ mong đến lúc đó con có thể đừng từ chối mà giúp sư phụ hoàn thành tâm nguyện".
"Tâm nguyện gì vậy?", Lâm Chính lập tức hỏi.
"Đến lúc đó sư phụ sẽ nói cho con biết, bây giờ hãy giải quyết chuyện trước mắt cái đã", Phong Thanh Vũ nói.
"Được..."
Ánh mắt Lâm Chính lộ vẻ khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều.
Anh nuốt một viên đan dược, bắt đầu ngồi thiền điều dưỡng.
Hai cánh tay của anh gần như không còn chút sức nào, da thịt rách toạc, xương gãy thành mấy đoạn, nếu không nhờ châm bạc thì nó đã rời hẳn ra rồi.
Các cơ quan của Hồng Nhan Cốc đã được thu hồi.
Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bên trong ùa ra, nhưng không dám lại gần Lâm Chính.
Bọn họ xếp thành một đường thẳng, rút kiếm ra nhìn, nghiêm trận chờ đợi.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng ra ngoài cốc dưới sự bảo vệ của tứ đại hộ pháp và một đám tinh nhuệ.
Ánh mắt bà ta lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn, ngồi trên kiệu được khiêng tới.
"Phong Thanh Vũ, ông muốn đối đầu với tôi sao?", cốc chủ Hồng Nhan Cốc quát.
"Bà làm đồ đệ của tôi bị thương, còn muốn giết cậu ấy, chúng ta đã là kẻ thù rồi", Phong Thanh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Hừ, Phong Thanh Vũ, ông rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Được, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi! Tôi sẽ cho ông nếm mùi lợi hại của Hồng Nhan Cốc", cốc chủ Hồng Nhan Cốc quát, lập tức đứng dậy định ra tay.
Đám người Đông Hoàng Giáo ở ngoài cốc không hề sợ đệ tử của Hồng Nhan Cốc, bọn họ đã nhịn lâu lắm rồi, bây giờ người của Hồng Nhan Cốc đều ra ngoài, sao bọn họ có thể đứng nhìn chứ?
"Giết!".
"Giết!".
"Giết!".
Hai bên hò hét, xông vào đánh giết lẫn nhau.
Cảnh tượng ngoài cốc đầy thảm khốc.
Đúng lúc này, Phong Thanh Vũ lấy ra một tờ giấy được gấp gọn, bên trong đầy chữ và hình vẽ.
"Đây là gì vậy?", Lâm Chính hỏi.
"Đây là chứng cứ về những tội ác mà Hồng Nhan Cốc đã gây ra trong bao nhiêu năm nay. Đồ đệ ngoan, bây giờ sư phụ giao nó cho con, con hãy liên lạc với các tông môn thế tộc, bảo bọn họ huy động cao thủ, chung tay tiêu diệt Hồng Nhan Cốc! Chỉ có như vậy mới có thể khiến Hồng Nhan Cốc biến mất vĩnh viễn".
Phong Thanh Vũ nói nghiêm túc.
Lâm Chính nhận lấy tờ giấy kia, xem một lúc rồi lặng lẽ gật đầu.
"Được, đại ân đại đức của Phong tiền bối, tôi cả đời khó quên".
"Giằng co với người của Hồng Nhan Cốc ở đây quả thực không hề sáng suốt. Phần lớn đệ tử của Hồng Nhan Cốc là thiên tài, thực lực phi phàm, cộng thêm đây là địa bàn của họ, quân số quá đông. Nếu cứ tiếp tục đánh thì sẽ không đi được mất, con mau dẫn người rút lui, sư phụ sẽ nghĩ cách chặn hậu cho con".
"Tiền bối..."
"Mau đi đi, đồ đệ ngoan!", Phong Thanh Vũ nghiêm giọng nói.
Ánh mắt đó vô cùng nghiêm túc, không có bất cứ ý đùa giỡn nào.
Lâm Chính chần chừ một lát rồi lặng lẽ gật đầu, hạ lệnh rút lui...