Lâm Chính chưa từng nghe nói Phong Thanh Vũ và Hồng Nhan Cốc có mâu thuẫn gì.
Lẽ nào ông ta làm nhiều việc như vậy thực sự là vì anh?
Có cần phải vậy không?
Lâm Chính không thể hiểu được.
Anh có cảm giác Phong Thanh Vũ như đang liều mạng.
Nếu thực sự chỉ để nhận đồ đệ thì hoàn toàn không cần phải làm vậy.
E rằng... ông ta có mục đích riêng.
"Đi!".
Lâm Chính quát lớn, rồi dẫn mọi người rút lui.
Phong Thanh Vũ cùng với Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương chặn hậu.
Có ba cao thủ tuyệt đỉnh chặn đường, người của Hồng Nhan Cốc cũng không dám lại gần, chỉ có tứ đại thiên vương của Hồng Nhan Cốc là có thể đánh tay đôi với họ.
"Khốn kiếp!".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc tức điên lên, còn định đích thân đuổi theo, nhưng vừa động đậy đã phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Chính nhân cơ hội hét lên: "Đội Lang Nha, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị thương nặng, mau tập kích cốc chủ đi! Chém đầu bà ta, chém đầu bà ta!".
Nghe thấy thế, tất cả người của Hồng Nhan Cốc đều trở nên lo lắng, lập tức quay lại bao vây chặt chẽ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Người của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái ở xung quanh đều nghệt mặt ra.
Đội Lang Nha ở đâu ra vậy?
Chỉ có mấy người Phong Thanh Vũ biết Lâm Chính đang hư trương thanh thế mà thôi.
Mọi người nhân cơ hội nhanh chóng rút lui, chẳng mấy chốc đã đến đường quốc lộ, lên xe phóng đi.
"Đuổi theo, mau đuổi theo!".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hét lên.
"Cốc chủ, người đang bị thương nặng, phải hành sự cẩn thận. Tên thần y Lâm kia lắm mưu nhiều kế, chúng ta không thể không đề phòng", một đệ tử Hồng Nhan Cốc vội khuyên.
Nhưng người kia vừa dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền tung một chưởng vào đầu cô ta.
Bốp!
Cô ta lập tức ngã nhào xuống đất, đầu bị biến dạng, thất khiếu chảy máu, người không khỏi co giật, lập tức bị mất ý thức.
Dáng vẻ này e là không chết cũng trở thành người thực vật.
Mọi người xung quanh giật nảy mình, không khỏi hít vào khí lạnh.
Không ai dám nói gì.
"Đề phòng? Đề phòng cái gì hả? Lũ vô dụng bất tài này! Tên thần y Lâm kia chỉ đang hư trương thanh thế thôi! Cậu ta nắm giữ Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái, hôm nay mà không giết thì chắc chắn sau này sẽ lại vùng lên. Hơn nữa cậu ta và Phong Thanh Vũ đã lẻn vào Hồng Nhan Cốc, nếu để bọn họ để lộ chuyện của nội bộ Hồng Nhan Cốc, thì chắc chắn sẽ thu hút nhiều thế tộc bao vây tấn công hơn nữa. Đến lúc đó chúng ta sẽ bốn bề thụ địch! Hôm nay không giết bọn họ chính là thả hổ về rừng! Đuổi theo!", cốc chủ Hồng Nhan Cốc gầm lên.
Mọi người sợ hãi, vội vàng đuổi theo.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Đám Lâm Chính đã cao chạy xa bay, không thấy tăm hơi đâu.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi trận lôi đình, tức đến mức lại phun ra máu.
Còn đám Lâm Nhược Nam, Hồng Du đứng cuối thì đưa mắt nhìn nhau, không nói câu nào.
Đối với Lâm Chính, chuyến đi đến Hồng Nhan Cốc lần này hời to.
Ít nhất anh đã cài được tai mắt ở thế lực kín như bưng này, đồng thời biết được thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
"Chỉ vậy mà cũng tự xưng là tiên nhân, đúng là nực cười, tôi thấy cũng chỉ đến thế mà thôi".
Trên xe, Nguyên Tinh uống chai nước khoáng người bên cạnh đưa cho, phủi bụi trên người, hừ mũi nói.
"Nguyên Tinh trưởng lão, người ta cũng mạnh lắm rồi, phải biết rằng, ngay cả thần y Lâm cũng không phải là đối thủ của bà ta. Nếu không phải thực lực của bà ta bị thần y Lâm kìm hãm, thì e là mấy người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đối phó được", Tào Tùng Dương thì thấy rất sáng suốt, bình tĩnh nói.
"Nói thì nói thế, nhưng tôi chắc chắn sau này bà ta không phải là đối thủ của Thần Quân. Thần Quân còn trẻ, thiên phú dị bẩm, ngày rộng tháng dài, chờ Thần Quân luyện xong thần công của Đông Hoàng Giáo chúng tôi, lại thêm y thuật vô thượng của cậu ấy, thì Hồng Nhan Cốc nhỏ bé là cái thá gì chứ?", Nguyên Tinh nói đầy tự tin.
Ông ta đánh giá Lâm Chính rất cao.
Dù sao Lâm Chính còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, đây là sự tồn tại còn hơn cả cấp bậc yêu nghiệt.
Chỉ cần cho anh 10 năm.
Nguyên Tinh không dám tưởng tượng Lâm Chính sẽ phát triển đến mức nào nữa.
Tào Tùng Dương lặng lẽ gật đầu.
Nhưng Phong Thanh Vũ lại nói: "Chỉ e... cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ không cho cậu ấy thời gian tu luyện".
Nghe thấy thế, tất cả mọi người trên xe đều ngoảnh sang nhìn ông ta.
"Phong Thanh Vũ, ý ông là sao?", Nguyên Tinh nhíu mày hỏi.
Phong Thanh Vũ trầm ngâm một lát rồi đáp: "Thực ra hôm nay cũng coi như may mắn, nếu để ba bốn ngày nữa, thì e là chúng ta không ai có thể sống sót ra khỏi Hồng Nhan Cốc được".
Mọi người giật thót trong lòng.
"Phong Thanh Vũ, rốt cuộc ông muốn nói gì? Ông đang tự diệt sĩ khí quân ta đấy à?", Nguyên Tinh tức giận, lập tức quát hỏi.
Phong Thanh Vũ không nói gì, lại lấy một thứ trong lòng ra.
Đó là một hòn đá giống như thủy tinh màu xanh thẫm.
Ông ta chìa ra.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.
Lâm Chính cũng cầm lấy quan sát kĩ càng, sau đó biến sắc.
"Khí tức này... đáng sợ quá! Tuyệt đối không phải là sức mạnh khí kình mà bình thường chúng ta tu luyện. Hình như nó... còn cao cấp hơn sức mạnh khí kình mà chúng ta tu luyện", Lâm Chính trầm giọng nói.
Con người có tinh khí thần.
Khí kình của võ sĩ đến từ khí nằm trong tinh khí thần cùng với việc không ngừng tu luyện mà thành.
Bất cứ võ sĩ nào cũng không phải là thần tiên, điều này thì không cần phải nghi ngờ.
Nhưng hòn đá này lại khiến Lâm Chính cảm thấy ngờ vực.
“Đây là khí lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc ngưng tụ mà thành khi bà ta tu luyện”, Phong Thanh Vũ đáp.
“Cái gì?”.
Mọi người kêu lên thất thanh.
“Tôi nghĩ chắc là các ông cũng không chống lại được loại khí kình này nhỉ? Dù sao nó cũng cao hơn các ông không chỉ một cấp bậc”.
“Nhưng… lúc trước khi tôi giao đấu với cốc chủ Hồng Nhan Cốc, bà ta không dùng loại sức mạnh này”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Đó là vì bà ta bị thương”.
“Bị thương?”.
“Đúng, chính là chuyện của ngày hôm kia! Nhóc Lâm, chẳng phải con muốn giết Thánh Nữ sao? Con gây chuyện vừa khéo làm phiền đến việc bế quan của bà ta, khiến bà ta bị thương lúc tu luyện, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng coi như đã ổn định lại. Thời gian này ở Hồng Nhan Cốc, sư phụ không những thu thập các vết nhơ và chứng cứ của bọn họ, mà còn quan sát cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Nói thật là người này không hề thổi phồng đâu, thứ mà bà ta tu luyện… có khả năng thực sự là đạo của người trời”, Phong Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Không thể nào…”, Nguyên Tinh khó mà chấp nhận được.
“Đây là sự thực! Bây giờ bà ta đang ở thời kỳ nút thắt, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn bà ta đã lĩnh ngộ được, chắc chắn không lâu nữa sẽ đột phá. Chờ bà ta đột phá thì sẽ hoàn toàn nắm được luồng sức mạnh này. Đến lúc đó… tôi nghĩ chắc là bà ta có thể xưng thần, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của bà ta, thế nên… thực ra chúng ta không còn nhiều thời gian nữa”, Phong Thanh Vũ khàn giọng nói.
Mọi người nghe xong đều im lặng.
Lâm Chính nhìn chằm chằm hòn đá màu xanh thẫm kia, chẳng nói lời nào.
Đúng lúc này, Phong Thanh Vũ lại lên tiếng.
“Nhóc Lâm, nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, sư phụ nghĩ con nên chạy ngay đi, tìm nơi nào mà trốn”.
“Tiền bối nói vậy là sao? Ông muốn tôi đi trốn? Vậy những người bên cạnh tôi phải làm sao? Hồng Nhan Cốc không phải hạng người hiền lành gì, chắc chắn bọn họ sẽ dùng người thân của tôi để ép tôi ra mặt, tôi không thể trốn cả đời được”, Lâm Chính lắc đầu, bình thản đáp.
“Nếu vậy thì sư phụ còn một cách giúp con, chỉ xem con có sẵn lòng hay không thôi”, Phong Thanh Vũ nói.
“Cách gì?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
Chỉ thấy vẻ mặt Phong Thanh Vũ vô cùng nghiêm túc, nói rành rọt từng chữ.
“Thành thần!”.