Đường Trường Mạch cách khách sạn không xa lắm, Lâm Chính không gọi xe mà đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn, vèo một cái đã đến nơi.
Lúc này, ở đường Trường Mạch đã xuất hiện chút hỗn loạn.
Một số người đi đường la hét bỏ chạy.
Nhưng hầu hết mọi người lấy điện thoại ra quay, những chuyện náo nhiệt này có thể khiến bọn họ trở thành tiêu điểm truyền thông và trên mạng, sao có thể bỏ lỡ được chứ?
Mấy chiếc xe cảnh sát cũng phóng tới.
Bởi vì đang là cao điểm giờ tan tầm, nên con đường không được coi là rộng rãi này liền bị tắc nghẽn, giao thông hỗn loạn, xe ở ngoài không vào nổi.
Các cảnh sát chỉ đành xuống xe đi bộ.
Lâm Chính nhanh chóng vượt qua những chiếc xe, nhanh chóng khóa chặt một cửa hàng thời trang nữ, nhìn thấy cửa chính của cửa hàng bị vỡ vụn, kính thủy tinh tanh bành dưới đất, bên trong tan hoang.
Nhân viên bán hàng đã chạy mất.
Xung quanh cũng không ai dám lại gần.
Chắc là nơi này rồi.
Lâm Chính không nghĩ nhiều liền xông vào.
Cùng lúc đó, An Mạn đang trốn trong phòng thử đồ ở tầng hai cửa hàng.
Cả người cô ta đầy máu, cánh tay trái trúng đạn, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo đang mặc, cơn đau đớn dữ dội khiến cô ta túa mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
An Mạn vừa cầm điện thoại vừa nhìn chằm chằm cửa phòng thay đồ, cả người run lẩy bẩy.
Ở đây đã không còn chỗ nào để trốn nữa.
An Mạn chỉ có thể cầu nguyện Lâm Chính sẽ tìm thấy mình trước những người đang truy sát cô ta.
“Cô ta đâu rồi?”.
“Không biết”.
“Tìm cho tôi! Tầng hai này rộng như vậy, cô ta không chạy được đâu!”.
“Nhiều phòng thử đồ quá!”.
“Sợ gì chứ? Tìm từng phòng một cho tôi! Cho dù phải lật từng viên gạch ở đây lên cũng phải tìm bằng được!”.
“Vâng!”.
Tiếng hô hoán không ngừng vang lên ở phòng thử đồ.
Sau đó những tiếng lục lọi bới móc vang lên.
“Chủ tịch Lâm! Anh mau đến đi Chủ tịch Lâm, mau lên!”.
An Mạn nhắm mắt lẩm bẩm, trong lòng càng lo lắng hơn.
Nhưng đúng lúc này.
Reng reng…
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
An Mạn biến sắc, nhìn xuống mới biết là nghiệp vụ của công ty điện thoại.
Cô ta cuống cuồng tắt chuông điện thoại.
Nhưng… đã muộn.
Lần này An Mạn căm thù công ty điện thoại đến xương tủy, suýt nữa thì ném điện thoại đi.
“Bên kia có tiếng động!”.
“Chắc chắn con khốn kia đang trốn ở đó!”.
“Mau qua đó!”.
Người ở bên ngoài ùa tới, mở cửa ra.
“A!”.
An Mạn hét ầm lên, lập tức lấy bình xịt hơi cay phòng vệ trong túi xách ra, nhưng nó không có bất cứ tác dụng gì với những người vai u thịt bắp này.
Một gã đàn ông túm lấy cánh tay An Mạn, giật bình xịt hơi cay của cô ta đi, rồi dùng sức lôi cô ta ra ngoài.
An Mạn bị mất trọng tâm, nặng nề ngã xuống đất.
Cô ta nhìn những người đang lại gần, sợ đến mức run rẩy.
Một người trong số đó giơ súng lên, định kết liễu An Mạn.
“Anh làm gì vậy?”, người bên cạnh lập tức đè bả vai gã kia lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh muốn các anh em bị trang chủ trách phạt sao? Trang chủ đã nói rồi, phải bắt sống về!”.
“Việc này… thôi được rồi”, người kia hạ súng xuống, phất tay nói: “Đưa cô ta đi!”.
“Vâng!”.
Một gã đàn ông bước tới, vác An Mạn lên như xách một con gà, đi về phía cầu thang.
“Thả tôi ra, đừng giết tôi, thả tôi ra!”.
An Mạn giãy giụa điên cuồng, nhưng vô ích.
“Oắt con, ngoan ngoãn chút đi, nếu không tôi lột quần áo cô ra đấy!”, gã đàn ông bên cạnh hung ác nói.
An Mạn sợ đến mức toàn thân run rẩy, không dám ho he gì nữa.
“Đội trưởng, cảnh sát đến rồi, chúng ta làm sao đây?”.
“Cảnh sát đến rồi hả? Không sao, mấy người các cậu đưa cô ta đi cửa sau, các anh em còn lại cùng tôi ra từ cửa chính, thu hút sự chú ý của cảnh sát”.
“Vâng”.
Bọn họ quyết định làm vậy, rồi nhanh chân đi xuống tầng dưới.
Nhưng mới đi được mấy bước thì bọn họ khựng lại, kinh ngạc nhìn xuống cầu thang.
Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp đang đứng đó.
Anh châm một điếu thuốc, bình thản nhìn đám người trước mắt.
“Chủ tịch Lâm! Mau cứu tôi với! Chủ tịch Lâm! Cứu tôi với!”.
An Mạn như nhìn thấy cứu tinh, kích động kêu lên.
“Cái gì? Chủ tịch Lâm?”.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Ba chữ này như sét đánh bên tai.
Sao bọn họ dám coi thường chứ?
“Thả cô ấy ra”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, bình tĩnh nói.
Sắc mặt mấy người dao động, nhưng không làm theo.
Người bên cạnh còn rút luôn súng ra, chĩa vào đầu An Mạn.
“A!”, An Mạn sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
“Anh làm vậy là ngu xuẩn”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi nghĩ chắc các anh cũng biết tôi là ai”.
“Đương nhiên là biết rồi, người sáng lập Dương Hoa, thần y Lâm danh tiếng như cồn, sao chúng tôi có thể không biết chứ? Nhưng Chủ tịch Lâm, anh chỉ có một mình, còn chúng tôi có con tin, nên tôi khuyên anh đừng làm bừa, nếu không người đẹp này có mệnh hệ gì thì đừng trách chúng tôi tàn nhẫn vô tình”, người đàn ông cầm đầu vẻ mặt dữ tợn nói.
“Các anh cứ việc nổ súng”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Tôi không quan tâm”.
“Cái gì?”.
Hơi thở của mọi người như nghẹn lại.
An Mạn cũng trố mắt ra, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt đầy tuyệt vọng và kinh ngạc.
“Chủ tịch Lâm, tại… tại sao…”, cô ta không nhịn được, lớn tiếng hỏi.
“An Mạn, cô đừng lo, tôi nói tôi không quan tâm là vì bọn họ không giết được cô đâu”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Các anh biết tôi là thần y Lâm thì chắc là cũng biết tôi có y thuật cải tử hồi sinh. Tôi nói thẳng cho các anh biết vậy, các anh nổ súng giết cô ấy, thì tôi cũng có thể cứu sống cô ấy trong vòng một nốt nhạc. Dù sao vết thương do súng gây ra không được coi là lớn, cộng thêm thời gian tử vong không dài, với y thuật của tôi, muốn cứu mạng cô ấy là việc quá đơn giản. Thế nên, tôi mới bảo các anh nổ súng, không cứu được cô ấy coi như tôi thua”.
“Hả? Việc này…”
Ai nấy tái mét mặt, sợ đến mức không thốt nên lời.
“Vậy thì tôi sẽ bắn cho cô ta thành cái tổ ong, xem anh có thể cứu được không”, người đàn ông trước đó nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
“Nếu bắn thành tổ ong thì có lẽ việc cứu chữa sẽ rất khó khăn, nhưng trước đó tôi muốn hỏi anh một câu”.
“Câu gì?”.
“Anh cảm thấy viên đạn thứ hai của anh nhanh hơn, hay là châm bạc trong tay tôi nhanh hơn?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Anh vừa nói vừa giơ tay lên.
Từng tia sáng lóe lên giữa các ngón tay.
Đó đều là châm bạc.
Châm như sao băng, một châm cắt cổ!
Không ai nói được gì nữa.
Trận quyết đấu giữa Lâm Chính và thôn Dược Vương ai nấy đều biết.
Bọn họ cũng không ngoại lệ.
Bọn họ biết, đứng trước cường giả tuyệt đỉnh như Lâm Chính thì sự uy hiếp của súng… quá nhỏ bé.
Số châm bạc kia, châm nào cũng đáng sợ hơn súng đạn gấp vô số lần…
“Đưa người cho tôi, tôi không muốn nói lại lần thứ hai đâu!”.
Lâm Chính ném đầu thuốc lá xuống đất, lạnh lùng nói.