TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1638: TRỜI KHÔNG TUYỆT ĐƯỜNG SỐNG

Lời nói của Lâm Chính chẳng khác nào tuyên án tử hình với những người này.

Bọn họ trợn trừng mắt, cơ thể khẽ run rẩy, trong lòng tràn ngập nỗi kinh hoàng.

Cuối cùng, dưới khí thế của Lâm Chính, bọn họ chỉ đành buông tay.

An Mạn vội vàng giãy ra, loạng choạng chạy tới.

“Chủ tịch Lâm!”.

Cô ta trốn sau lưng Lâm Chính, run như cầy sấy.

Còn đám đàn ông kia thì quỳ xuống đất, gấp gáp kêu lên: “Chủ tịch Lâm, xin anh hãy tha cho chúng tôi, đừng giết chúng tôi… Chúng tôi… chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi…”

“Nếu tôi muốn giết các anh thì các anh đã chết từ lâu rồi, tôi chỉ muốn hỏi các anh một câu, hi vọng các anh có thể trả lời đúng sự thực”.

“Chủ tịch Lâm cứ nói, nếu chúng tôi biết chắc chắn sẽ trả lời”.

Bọn họ vội đáp.

Để giữ mạng, bọn họ chỉ đành làm vậy.

Dù sao vị thần y danh chấn thiên hạ này cũng là người giết người không chớp mắt.

Bọn họ cũng từng nghe nói anh còn tiêu diệt cả Hồng Nhan Cốc…

“Tôi nhớ tôi đã đưa thiệp mời cho trợ lý của tôi, theo lý mà nói, cô ấy và tôi đều là bạn bè của sơn trang Huyết Kiếm các anh, tại sao các anh lại muốn giết chúng tôi? Lẽ nào đây là đạo đãi khách của sơn trang Huyết Kiếm các anh sao?”, Lâm Chính nhận thiệp mời An Mạn đưa cho, mặt không cảm xúc hỏi.

“Việc này…”, gã đàn ông tỏ vẻ khó xử, do dự một lát, nhưng không nói gì.

“Sao nào? Không tiện nói à? Nếu vậy thì tôi chỉ đành nghĩ cách làm rõ chuyện này”, Lâm Chính nheo mắt bước tới.

Ba chữ “nghĩ cách khác” của anh là có hàm ý khác.

Đám người kia hồn vía lên mây.

Chắc chắn cách của thần y Lâm sẽ khác với người thường.

Đến lúc đó e là giữ được mạng thì cũng sống không bằng chết.

“Chủ tịch Lâm, đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói!”, gã đàn ông vội nói.

“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Gã đàn ông ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, thực ra ý của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi là bắt anh và người của anh… Sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi… muốn bắt sống…”

“Bắt tôi?”, Lâm Chính không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Tôi và sơn trang Huyết Kiếm các anh không thù không oán, đang yên đang lành sao lại muốn bắt tôi?”.

“Việc này… có hai nguyên nhân… Thứ nhất là vì nhà họ Lâm ở Yên Kinh…”

“Nhà họ Lâm? Bọn họ liên minh với sơn trang Huyết Kiếm các anh rồi sao?”.

“Phải, nhà họ Lâm cử đại diện tới, ai cũng biết ân oán giữa anh và nhà họ Lâm, trang chủ muốn dùng anh để tỏ thái độ với nhà họ Lâm”.

“Vậy à? Hừ, sơn trang Huyết Kiếm các anh cũng thiển cận quá đấy. Nhà họ Lâm tuy mạnh, nhưng Dương Hoa của tôi cũng không kém, vì nhà họ Lâm mà vô duyên vô cớ thêm một kẻ thù, chẳng phải mất nhiều hơn được sao?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chủ tịch Lâm, nếu anh nghĩ vậy thì nhầm to rồi, mục đích chính của việc bắt anh không phải để tỏ thái độ với nhà họ Lâm, quan trọng nhất là nguyên nhân thứ hai”.

“Nguyên nhân gì?”.

Gã đàn ông ngập ngừng một lát rồi thốt ra ba chữ.

“Hồng Nhan Cốc!”.

Lâm Chính nghe thấy ba chữ này thì bừng hiểu ra.

“Hóa ra sơn trang Huyết Kiếm muốn lấy lòng Hồng Nhan Cốc…”

“Chuyện của Hồng Nhan Cốc đã lan khắp nơi, so với nhà họ Lâm, thì đương nhiên sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi muốn liên minh với Hồng Nhan Cốc hơn. Đại hội sắp diễn ra, sơn trang Huyết Kiến cần gấp sự trợ giúp từ bên ngoài. Tuy có Phiêu Nhai Các và nhà họ Lâm làm viện trợ bên ngoài, nhưng nếu có sự ủng hộ của Hồng Nhan Cốc thì đương nhiên sơn trang Huyết Kiếm có thể tung hoành vô địch. Vì vậy, sau khi biết ân oán giữa anh và Hồng Nhan Cốc, trang chủ liền liệt ngay anh vào danh sách đen. Không chỉ có anh mà cả những người bên cạnh anh! Một khi phát hiện ra ai sẽ lập tức bắt về, nếu phản kháng thì giết không cần hỏi”, gã đàn ông trầm giọng nói.

Ánh mắt Lâm Chính bình tĩnh, không có bao nhiêu tức giận.

Anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi hiểu rồi, không ngờ chuyện giữa tôi và Hồng Nhan Cốc lại khiến sơn trang Huyết Kiếm các anh chủ động ra tay, tốt lắm!”.

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi chỉ biết chừng này, anh… anh có thể tha cho chúng tôi không?”, gã đàn ông nói đầy mong đợi.

“Đương nhiên là được, nhưng có người thì không”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ai?”.

Gã đàn ông sửng sốt hỏi.

Lâm Chính không nói gì, chỉ hơi nghiêng người.

Sau đó rất nhiều cảnh sát xông tới, bao vây bọn họ lại.

“Tất cả giơ tay lên!”.

Tiếng quát vang lên.

Gã đàn ông sửng sốt, vội giơ tay lên, mặt nhăn mày nhó.

Sau khi đám người này bị dẫn đi, Lâm Chính liền tìm một khách sạn nhỏ cho An Mạn nghỉ ngơi.

Anh lấy châm bạc ra, trị thương cho cô ta.

Sau khi xử lý qua loa vết thương, An Mạn liền nằm trên giường nhắm mắt ngủ một giấc.

“Để tôi báo với Mã Hải, bảo ông ta phái người đến đón cô về”, Lâm Chính kéo rèm, bình tĩnh nói.

An Mạn đang nhắm mắt liền mở bừng ra, nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.

“Chủ tịch Lâm, còn anh thì sao?”.

“Tôi hả? Tôi vẫn phải ở lại đây”.

“Sao thế được? Chủ tịch Lâm, một mình anh ở đây quá nguy hiểm, không có người săn sóc, nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi phải ăn nói với giám đốc Mã thế nào?”, An Mạn cuống lên nói.

“Sự việc đã có chuyển biến, tất cả kế hoạch bị đảo lộn, cô ở lại đây cũng không được tích sự gì, ngược lại còn gây thêm rắc rối. Tôi vốn muốn lợi dụng người của Dương Hoa, nhân cơ hội thu thập một số thông tin, tìm kiếm tung tích của Kim Ô Đan. Nhưng bây giờ xem ra cách này không ổn. Nếu người của Dương Hoa xuất hiện ở thành phố Thanh Nguyên chắc chắn sẽ bị người của sơn trang Huyết Kiếm bắt giết, nên cô phải rời đi”, Lâm Chính trầm giọng nói.

An Mạn há miệng, không biết đáp lại thế nào.

Một lát sau, cô ta mới dè dặt hỏi.

“Vậy… Chủ tịch Lâm, anh định làm thế nào?”.

“Nếu đã không thể lợi dụng thiệp mời này để vào được, thì chỉ còn một cách! Cải trang để vào!”.

“Cải trang? Ai?”.

“Chẳng phải có một thân phận hoàn hảo dành cho tôi sao?”, Lâm Chính cười đáp.

An Mạn sửng sốt, lập tức hiểu ra: “Chủ tịch Lâm, ý anh là Tần Minh?”.

“Đúng vậy, trời không tuyệt đường sống của con người, nếu cải trang thành Tần Minh thì tôi nghĩ sẽ càng dễ có được Kim Ô Đan hơn”.

“Nói thì nói vậy, nhưng… làm sao mới có thể cải trang giống hệt được? Anh và Tần Minh cũng không giống nhau!”.

“Dịch dung là được, An Mạn, cô ra chợ mua ít da về cho tôi”.

“Da gì?”.

“Da lợn là được”.

“Được, Chủ tịch Lâm, tôi đi ngay đây”.

An Mạn lập tức xuống giường, rời đi.

Chạng vạng tối, An Mạn cầm một túi da lợn bước vào khách sạn.

Lâm Chính lập tức rửa sạch, xử lý, rồi lấy ra rất nhiều chai lọ, bắt đầu bôi trét lên tấm da lợn.

Dáng vẻ rất tập trung.

“Chủ tịch Lâm, anh… đang làm gì vậy?”, An Mạn dè dặt hỏi.

“Làm mặt nạ!”.

“Mặt nạ gì?”.

“Mặt nạ da người”.

Đọc truyện chữ Full