Đêm khuya.
Xe của Mã Hải dừng trước cửa khách sạn.
Ngoài xe của ông ta ra còn mười mấy chiếc xe nữa.
Những người trên xe đều là cao thủ của Dương Hoa, đến từ Kỳ Lân Môn, Đông Hoàng Giáo, đảo Vong Ưu và Cổ Phái.
Nếu đã tuyên chiến thì đương nhiên phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
Biết Dương Hoa phái mười mấy chiếc xe vào thành phố Thanh Nguyên, người của sơn trang Huyết Kiếm vô cùng căng thẳng, lập tức phái mấy nghìn người lẻn vào Thanh Nguyên, giám sát nhất cử nhất động của đám người Mã Hải.
Dù sao thần y Lâm cũng đã đến đây, sơn trang Huyết Kiếm vẫn không dám làm bừa.
Sở dĩ bọn họ dám ra tay với Lâm Chính là vì có nhà họ Lâm hoặc Hồng Nhan Cốc chống lưng, chắc chắn thần y Lâm không dám hạ độc thủ với mình. Nhưng nếu ép thần y Lâm vào đường cùng, thì sơn trang Huyết Kiếm cũng không dám đoán trước hậu quả sẽ thế nào.
Nhưng điều khiến sơn trang Huyết Kiếm thở phào nhẹ nhõm là đám Lâm Chính không ở lại lâu mà lên xe nghênh ngang rời khỏi thành phố Thanh Nguyên.
Trang chủ của sơn trang Huyết Kiếm mừng rỡ.
Bọn họ tấn công Lâm Chính không phải vì ân oán, mà là để tỏ thái độ.
Họ cũng lo Lâm Chính sẽ điên cuồng trả thù.
Bây giờ Lâm Chính cứ thế rời đi, bọn họ đương nhiên vô cùng vui mừng, lại còn lấy lòng được nhà họ Lâm và Hồng Nhan Cốc, đây chẳng phải là chuyện mừng sao?
“Ha ha ha, không ngờ thần y Lâm lại cứ thế rời đi! Tốt lắm! Tốt lắm!”, anh ruột trang chủ là Trang Thái Thanh ngồi ở chính sảnh, giơ ly rượu lên cười lớn: “Nào nào nào, chúng ta cùng uống một ly!”.
“Cạn!”.
Những người nhà họ Trang có mặt đều uống cạn.
“Cháu còn tưởng thần y Lâm lợi hại thế nào, không ngờ cũng là đồ nhát cáy! Chậc chậc chậc, xem ra Dương Hoa cũng chỉ đến thế mà thôi!”, một thanh niên ở bên cạnh cười nói.
“A Long, cháu tu luyện Huyết Long Kiếm Pháp đến tầng mấy rồi?”, Trang Thái Thanh nheo mắt hỏi.
“Thưa bác, đã đến tầng 6 ạ”, thanh niên tên là Trang Mặc Long lập tức đáp.
Anh ta vừa dứt lời, cả đại sảnh liền xôn xao.
“Cái gì? Đã tầng 6 rồi?”.
“Trời ơi, trang chủ mới tầng 7 mà cậu đã tu luyện đến tầng 6 rồi! Phải biết rằng, rất nhiều chú bác của cậu còn chưa chắc lên được tầng này”.
“Thiên tài! Đúng là thiên tài!”.
“A Long quả không hổ là thiên kiêu của nhà họ Trang ta”.
Rất nhiều trưởng bối nhà họ Trang đang có mặt đều giơ ngón cái khen ngợi Trang Mặc Long.
“A Long, chuyện kén rể lần này phải dựa vào em đấy”, đúng lúc này, một cô gái mặc váy dài màu đen cầm ly rượu đứng lên, mỉm cười nói.
“Haizz, chị Nhạn nói khách sáo quá! Chúng ta là người một nhà, sao em có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Nhưng chồng chị cũng không phải là hạng tầm thường, có anh ta là đủ đánh thắng vô số thanh niên tài tuấn đến khiêu chiến rồi, cần gì đến lượt em bêu xấu chứ?”, Trang Mặc Long mỉm cười nói đầy khách sáo.
Dù sao cô gái này cũng là con gái của trang chủ, dù thiên phú của anh ta tốt đến đâu cũng không dám lỗ mãng.
“A Long khiêm tốn rồi, tuy anh Diệp không phải là người tầm thường, có thực lực thiên kiêu, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình. Lần đấu võ kén rể này có không ít đệ tử của các đại tộc thế gia đến, dù sao anh Diệp cũng chỉ là người phàm, sao có thể một địch một trăm chứ? Đến lúc đó nếu thể lực không đủ, xảy ra sơ suất gì thì chẳng phải việc kén rể sẽ thành trò cười sao?”, Trang Hồng Nhạn cười nói.
“Vậy ý của chị Nhạn là…”
“Việc này còn phải hỏi sao? A Long, ngày mai lúc đấu võ kén rể, cháu hãy lên trước, thay Diệu Diệp xử lý mấy con cóc ghẻ. Xử lý xong đám đó thì để Diệu Diệp ra mặt, đánh bại cháu rồi lấy viên minh châu của nhà họ Trang chúng ta. Như vậy chẳng phải là vui hơn sao?”, Trang Thái Thanh cười nói.
Mọi người cười lớn, vỗ tay khen hay.
“Được ạ”.
Trang Mặc Long mỉm cười gật đầu, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn lóe lên vẻ không vui.
Hiển nhiên anh ta rất không thích việc vất vả lại không có lợi lộc này.
Nhưng anh ta chẳng còn cách nào khác.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Trang Mặc Long, hình như anh không muốn làm việc này thì phải. Nếu anh không tình nguyện thì thôi, tôi sẽ giúp chị Nhạn san bằng chướng ngại, để chị ấy thuận lợi xuất giá”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc kiếm phục, mái tóc dài tung bay, đang đứng ở cửa.
Vóc dáng anh ta hơi gầy, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén, trong tay còn cầm một thanh kiếm.
“Nam Phi?”.
Ông tư Trang Thạch nhà họ Trang đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn con trai mình.
“Nam Phi, cháu muốn làm gì?”, Trang Thái Thanh trầm giọng hỏi.
“Bác, cháu không có ý gì khác, chỉ là nghe nói sau khi làm xong việc này, Trang Mặc Long sẽ có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện võ học, cháu muốn cơ hội này”, Trang Nam Phi bình tĩnh đáp.
“Cơ hội dành cho người có chuẩn bị có thiên phú, rõ ràng cậu không phải là người như vậy”, Trang Mặc Long cười nói.
“Cứ thử xem sao”, Trang Nam Phi lạnh lùng đáp.
“Nam Phi, không được hỗn xược!”, Trang Thái Thanh nổi giận, ngoảnh phắt sang nhìn Trang Thạch: “Chú tư! Chú dạy con kiểu gì vậy? Dám làm càn ở đây?”.
“Nam Phi! Quay lại đây!”, Trang Thạch cũng nghiêm giọng quát.
Nhưng Trang Nam Phi lại không làm theo, mà nhìn bố mình chằm chằm, sẵng giọng đáp: “Bố, lẽ nào bố cam lòng như vậy sao? Sống lặng lẽ ở nhà họ Trang, làm một nhân vật nhỏ bé?”.
Trang Thạch nghe thấy thế, vô cùng kinh ngạc: “Nam Phi, con… có ý gì?”.