Trang Hồng Nhạn mặc áo đỏ, đội khăn đỏ, ngồi ở mé phải trên võ đài.
Nơi đó còn có nhiều tầng lớp cấp cao của nhà họ Trang, trong đó có trang chủ Trang Bộ Phàm.
Trang Thái Thanh, Trang Bình Sinh cũng có mặt, còn lớp trẻ của nhà họ Trang thì ngồi ở phía dưới.
Đương nhiên, nhân vật chính hôm nay không phải người nhà họ Trang, mà là đại diện đến từ Phiêu Nhai Các.
Nhà họ Trang làm mọi thứ đều là để có thể thuận lợi liên hôn với Phiêu Nhai Các, đương nhiên không thể phớt lờ.
Lâm Chính nhìn sang bên phải hai anh em Trang Mặc Hổ, Trang Mặc Long.
Nơi đó có một nhóm nam nữ áo trắng.
Những người này già có trẻ có, khí tức siêu phàm, ăn mặc hoa lệ, hơn nữa Trang Mặc Long và Trang Mặc Hổ thỉnh thoảng lại tươi cười nịnh bợ, thái độ nhiệt tình.
Một người trong số đó tóc dài xõa ngang vai, dung mạo tuấn tú, có lẽ là con trai các chủ Phiêu Nhai Các, cũng là chàng rể tốt nhất được định sẵn trong đại hội kén rể lần này: Tô Diệu Diệp!
Trang Hồng Nhạn trên võ đài thỉnh thoảng lại nhìn sang Tô Diệu Diệp.
Rõ ràng cô ta rất hài lòng với người chồng tương lai của mình.
Trận chiến trước mặt khá nhàm chán.
Đó đều là các hậu bối mà khách khứa dẫn đến, nhân cơ hội này thể hiện trước mặt mọi người, bộc lộ tài năng.
Không ai thật sự ôm tâm tư cưới Trang Nhạn Hồng lên võ đài.
Suy cho cùng, nếu làm vậy sẽ đắc tội với hai thế lực lớn sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, không cần phải vì một người phụ nữ mà rước về hai kẻ địch mạnh.
“Mặc Long, đến lúc rồi!”.
Trang Bình Sinh ở trên đài liếc nhìn mặt trời, cảm thấy cũng đã tàm tạm, thế là nói với con trai cả của mình.
Trang Mặc Long hiểu ý, lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Tô Diệu Diệp: “Em rể, tôi lên võ đài trước, giúp cậu quét sạch chướng ngại!”.
“Làm phiền anh!”, Tô Diệu Diệp mỉm cười, khẽ gật đầu.
Trang Mặc Long lập tức nhảy vọt lên võ đài.
Chẳng mấy chốc, Trang Mặc Long đã đánh bại nhân tài mới nổi ở giới võ thuật đến từ Bành Thành trên võ đài.
“Võ công cao thật!”.
“Người đó là Trang Mặc Long sao? Thật lợi hại!”.
“Hậu bối của Bành Thành lại không đỡ được ba chiêu của anh ta?”.
“Lợi hại quá!”.
Nhiều khách khứa kêu lên kinh ngạc, liên tục vỗ tay.
“Quá khen! Các vị quá khen!”.
Trang Mặc Long rất đắc ý, đứng trên võ đài mỉm cười chắp tay với mọi người.
Mọi người đều biết ý đồ Trang Mặc Long lên võ đài, do đó sau khi anh ta đánh bại đại diện Bành Thành thì không ai phái người lên nữa.
“Còn ai muốn lên võ đài so đấu luận chiêu hay không?”, Trang Mặc Long mỉm cười hô to.
Không ai trả lời.
Đại hội kén rể này chỉ là hình thức mà thôi. Mọi người đều biết đến lúc này cũng nên hạ màn rồi, còn phái người lên võ đài thì không những tự chuốc lấy nhục, mà còn đắc tội với sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các.
“Xem ra mọi người đều rất nể mặt, cũng sắp kết thúc rồi”.
Trang Thái Thanh cười nói.
“Nếu đã như vậy thì mau chóng kết thúc đi”.
Trang Bình Sinh nhìn về phía Tô Diệu Diệp ở bên dưới, khẽ gật đầu, tỏ ý Tô Diệp Diệp có thể lên sân đấu đánh bại Trang Mặc Long.
Trang Mặc Long thất bại, không ai khiêu chiến nữa, anh ta sẽ có thể ôm người đẹp về, mọi thứ cũng có thể kết thúc viên mãn.
Kịch bản đã viết từ trước, Tô Diệu Diệp đương nhiên sẽ không chần chừ.
“Diệu Diệp, lên đi”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các nhỏ giọng nói.
“Vâng”.
Tô Diệu Diệp khẽ gật đầu, nhảy vọt lên võ đài.
Mọi người lập tức chú ý đến thiên kiêu của Phiêu Nhai Các đó.
“Cậu Tô, mời!”.
“Anh Mặc Long, mời!”.
Hai người khách sáo một tiếng, sau đó ra tay.
Có thể nhận thấy Trang Mặc Long đã dốc hết toàn lực.
Anh ta biết mình không phải đối thủ của Tô Diệu Diệp, chắc chắn sẽ thua, nhưng anh ta không muốn thua một cách quá khó coi.
Huống hồ, anh ta lên võ đài chủ yếu là để thể hiện thực lực, được người của Phiêu Nhai Các chú trọng, tiện bề danh chính ngôn thuận tiến vào Phiêu Nhai Các.
Do đó giờ phút này, anh ta nhất định phải dốc hết toàn lực.
Nhưng dù là vậy, ở trước mặt Tô Diệu Diệp, Trang Mặc Long có sức cũng khó dùng.
Các loại quyền pháp anh ta đánh tới đều bị Tô Diệu Diệp tránh đi, quyền cước của Tô Diệu Diệp đánh ra, anh ta lại không thể chống đỡ.
Cảm giác này chỉ khi anh ta chiến đấu với Lâm Chính tối hôm qua mới có. Dù Tô Diệu Diệp không gây ra áp lực lớn cho anh ta như Lâm Chính.
Rầm!
Cuối cùng, Trang Mặc Long bị một quyền của Tô Diệu Diệp đánh bay, nặng nề ngã xuống đất.
“Wow!”.
Hiện trường kinh ngạc kêu lên.
“Anh Mặc Long, anh còn ổn không?”, Tô Diệu Diệp dừng lại, mỉm cười hỏi.
Trang Mặc Long cực kỳ chật vật bò dậy, thở hổn hển, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thực lực của cậu Tô siêu phàm, thiên phú trác tuyệt, Mặc Long bái phục! Bái phục! Mặc Long không phải đối thủ, tôi xin nhận thua!”.
“Ha ha ha, anh Mặc Long khiêm tốn rồi, thực lực của anh cũng không tầm thường, là người mạnh nhất trong số những người tôi từng gặp. Nếu có thời gian, anh nhất định có thể vượt qua tôi”, Tô Diệu Diệp cười lớn, nói.
Vẻ mặt Trang Mặc Long tự nhiên hơn nhiều, anh ta vội vàng nhìn về phía Phiêu Nhai Các, đường nhìn dừng ở một ông lão tóc bạc đứng trước nhất, dường như đang chờ đợi điều gì.
Đột nhiên ông lão đứng dậy, mở miệng chuẩn bị nói gì đó.
Trang Mặc Long mừng rỡ.
Đúng lúc đó, ghế ngồi bên dưới đột nhiên vang lên tiếng náo động…