"Hử?".
Trang Mặc Long hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía đám người huyên náo.
Chỉ thấy đằng sau đám người có một bóng dáng đang đi tới.
Người đó... chính là "Tần Minh".
"Cái gì?".
Trang Mặc Long ngạc nhiên.
Rất nhiều người nhà họ Trang đều há hốc miệng.
"Là Tần Minh!".
"Cậu ta muốn làm gì vậy?".
Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
Người của Phiêu Nhai Các cũng quay sang nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính đi tới trước mặt tất cả mọi người, sau đó nhảy lên võ đài trong sự kinh ngạc của tất cả bọn họ.
"Ồ!".
Mọi người xôn xao.
Hiện trường lập tức bùng nổ.
"Người này là ai vậy? Dám khiêu chiến cậu chủ Tô Diệu Diệp!".
"Đầu óc anh ta có vấn đề à? Không biết làm vậy có nghĩa là gì sao?".
"Người này điên rồi! Anh ta điên rồi!".
"Tôi chưa từng gặp ai không hiểu chuyện như vậy".
Những tiếng xì xào vang lên.
"Tần Minh, cậu..."
Trang Mặc Long cuống lên, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Anh ta nhìn về phía ông lão ở bên Phiêu Nhai Các.
Lúc này, ông lão đã ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nói lời nào, dường như định yên lặng quan sát.
Hiển nhiên ông ta tưởng rằng người này do nhà họ Trang sắp xếp, dù sao vào lúc quan trọng này không thể có người khác nhảy ra được, trừ khi là đồ ngốc.
"Chết tiệt", Trang Mặc Long siết chặt nắm tay, quát lớn: "Tần Minh, cậu làm cái trò gì vậy? Quay về chỗ ngồi ngay cho tôi!".
Nhưng sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, chỉ bình tĩnh nói: "Trang Mặc Long, anh đã thua cậu chủ Tô Diệu Diệp, nếu đã là kẻ thua cuộc, thì anh không còn tư cách đứng trên võ đài này nữa, mau xuống đi!".
"Lẽ nào... cậu muốn khiêu chiến cậu chủ Tô Diệu Diệp?", Trang Mặc Long nín thở.
"Anh cảm thấy tôi không có tư cách sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
Cả người Trang Mặc Long run rẩy.
Tư cách?
Sao Lâm Chính lại không có được chứ?
Tối qua anh ta đã được trải nghiệm sâu sắc thực lực nghiền nát của anh.
Trang Mặc Long biết mình chắc chắn không thể làm gì được Lâm Chính, chỉ có thể nhìn về phía bố mình và bác cả, bác hai, hi vọng bọn họ có thể can thiệp.
"Anh hai", Trang Bình Sinh hơi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng gọi.
"Bảo Mặc Long xuống đi, để Tần Minh đánh với Tô Diệu Diệp", gia chủ Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói.
“Anh hai, việc này… liệu có phù hợp không?”.
"Tần Minh muốn vào Phiêu Nhai Các thì cứ cho cậu ta cơ hội đi, dù sao cậu ta cũng chưa giao phần cuối cùng của bộ công pháp khẩu quyết kia cho chúng ta, chẳng phải trước đó chúng ta đã hứa với cậu ta rồi sao? Cho cậu ta cơ hội này đi!", Trang Bộ Phàm nói.
"Nhưng... anh hai, làm như vậy Phiêu Nhai Các sẽ không nổi giận chứ?", Trang Bình Sinh nhíu mày hỏi.
"Tần Minh lên võ đài chỉ để thể hiện thực lực của cậu ta, lọt vào mắt xanh của Phiêu Nhai Các, tôi nghĩ... chắc cậu ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu", Trang Bộ Phàm bình thản đáp.
Mấy người không nói gì.
Tuy Trang Bình Sinh không vui lắm, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ nói với Trang Mặc Long: "A Long, con xuống đi".
"Bố..."
"Xuống!", vẻ mặt Trang Bình Sinh trở nên nghiêm túc.
Trang Mặc Long ngập ngừng một lát, chỉ đành cúi đầu: "Vâng".
Sau đó mang theo sự tức giận và oán hận, hậm hực xuống võ đài.
"Tần Minh!".
Trang Bộ Phàm gọi.
Lâm Chính ngoảnh sang.
"Dừng tay đúng lúc, hiểu chưa?", Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói, nhìn Lâm Chính với ánh mắt nghiêm túc.
Ý của ông ta đã rất rõ ràng.
Ông ta muốn “Tần Minh” này thể hiện chút bản lĩnh trước mắt mọi người, được Phiêu Nhai Các đánh giá cao là được, không được lấn lướt.
Nếu dám làm Tô Diệu Diệp bị thương, thì đừng nói là Phiêu Nhai Các, ngay cả nhà họ Trang cũng tuyệt đối không tha cho Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ thủ thế với Tô Diệu Diệp, bình thản nói: “Tới đi!”.
“Thú vị đấy!”.
Tô Diệu Diệp cũng không ngờ tự dưng lại lòi ra người này.
Anh ta đánh giá Lâm Chính một lượt, cảm thấy người này còn rất trẻ, tầm tuổi như Trang Mặc Long, nghĩ rằng thực lực cũng chẳng hơn Trang Mặc Long bao nhiêu.
Huống hồ, anh ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên Tần Minh này.
“Mau chóng kết thúc thôi!”.
Tô Diệu Diệp cất bước đi tới, miệng nở nụ cười, cả người tràn ngập sự tự tin.
Nhưng đúng lúc này, ông lão ở phía Phiêu Nhai Các dưới võ đài bỗng kêu lên.
“Diệu Diệp, không được sơ suất, người này trước đó từng giao đấu với người của Huyết Ma Tông mà không rơi vào thế hạ phong!”.
Tô Diệu Diệp nghe thấy thế thì hơi sửng sốt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt anh ta thất thần, Lâm Chính đã xuất hiện ở trước mặt.
“Cái gì?”.
Tô Diệu Diệp nín thở, chỉ thấy Lâm Chính đã tung một quyền tới.
Anh ta vội vàng giơ hai cánh tay lên đỡ.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Tô Diệu Diệp điên cuồng lùi lại, hai chân giẫm mạnh xuống võ đài, để lại những dấu chân rất sâu, cơ thể lảo đảo, lùi đến tận mép võ đài mới dừng lại.
Còn hai cánh tay của anh ta run lẩy bẩy…
“Ồ!”.
Tất cả mọi người đều kêu lên kinh hãi.
Tô Diệu Diệp cố gắng ổn định cơ thể, anh ta cảm thấy máu toàn thân như đang sôi lên, nóng nảy bất an.
Nhưng anh ta còn chưa đứng vững, “Tần Minh” kia đã lại xông tới…