Vừa có tiên thiên cương khu! Lại biết y võ!
Siêu phàm biết chừng nào?
Thiên tài cỡ nào!
Thực lực như vậy hoàn toàn có thể tranh đua với top 5 bảng thiên kiêu!
Trái tim nhiều người nhà họ Trang đều rỉ máu.
Nhất là những người lớn tuổi.
Thật ra bọn họ đã hối hận rồi.
Dù sao một tông môn thế tộc muốn xuất hiện một thiên tài không dễ, mà thiên tài giống như Tần Minh đúng là trăm năm… không, nghìn năm khó có một người!
Nếu ban đầu nhà họ Trang bồi dưỡng hạt giống tốt, thu nạp cậu ta vào nhà họ Trang, cống hiến cho nhà họ Trang thì nhà họ Trang một bước lên trời chẳng phải là chuyện chắc như đinh đóng cột hay sao?
Thế nhưng, bây giờ nhà họ Trang lại vì Kim Ô Đan, vì giao hảo với Phiêu Nhai Các mà không thể không hạ đòn sát thủ với người này…
Nếu sớm biết “Tần Minh” có năng lực như vậy, chỉ một Phiêu Nhai Các nho nhỏ là cái thá gì? Bọn họ hoàn toàn có thể giao Kim Ô Đan cho Tần Minh, hỗ trợ cậu ta hấp thu, giúp thực lực cậu ta nâng cao một bậc, trở thành thiên tài tuyệt đỉnh!
Lúc đó, chỉ một Phiêu Nhai Các nhỏ bé tính là gì?
Chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.
Trang Bộ Phàm cũng đã hối hận, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không thể thu tay!
Hôm nay không giết người này, về sau sẽ là mầm họa cho nhà họ Trang!
Thế nên, dù không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt người này!
Tốc độ của người nhà họ Trang rất nhanh, nhưng tốc độ của Lâm Chính còn nhanh hơn.
Bọn họ còn chưa kịp đến gần, hơn một trăm cây châm bạc đã bao phủ nửa thân trên của Lâm Chính.
Vết thương nơi ngực anh lập tức dừng chảy máu.
Hơn nữa, khí ý quanh người anh cũng đã ổn định hơn nhiều, sắc mặt trắng bệch khôi phục sắc máu, tinh khí thần tốt hơn nhiều.
“Thật lợi hại!”, Huyết Kiêu liên tục kêu lên kinh ngạc: “Tôi cũng xem như đã từng tiếp xúc với nhiều y võ, nhưng chưa bao giờ thấy y võ của ai thành thục được như cậu ta… Châm bạc của cậu ta thật sự khiến người xem tán thán!”.
“Thật sự mạnh vậy sao?”, người đứng cạnh không tin được.
Lâm Chính cầm đao dưới đất lên, chém về phía người nhà họ Trang ở trước mắt.
Nhờ châm bạc tăng cường, sức mạnh và tốc độ của anh tăng vọt hơn trước gấp nhiều lần, một đao chém xuống có thể chém đứt đôi cả người lẫn kiếm.
Chỉ mới vừa giao đấu, hai người nhà họ Trang đã bị Lâm Chính giết chết.
“Khốn nạn!”.
Trang Thái Thanh nổi giận, cầm kiếm xông tới, đánh ra chiêu Quyển Kiếm Quyết. Kiếm bén xoay tròn, lưỡi kiếm rung lên, xoáy về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn bình thản, vung Bá Đao.
Keng!
Lưỡi kiếm của Trang Thái Thanh bị đao chém gãy.
Nhưng đồng thời Bá Đao cũng bị sứt mẻ. Khi đao chém về phía Trang Thái Thanh, Trang Thái Thanh vội vàng tích lũy sức mạnh, đánh gãy cây đại đao đó bằng tay không.
Lâm Chính vẫn không dừng lại, dùng đao gãy đâm về phía trước.
Phụt!
Trang Thái Thanh bị đâm xuyên ngực, máu bắn tung tóe.
“A!”.
Ông ta la lên thảm thiết.
Lâm Chính nhân cơ hội đạp vào bụng ông ta.
Rầm!
Trang Thái Thanh bay ra xa, đập mạnh lên mặt đất, đứng dậy khó khăn.
“Ông!”.
Người nhà họ Trang vội vàng la lên.
“Mặc kệ ông ta, không chết được, tất cả mau xông lên cùng tôi giết chết người này!”.
Trang Bộ Phàm quát khẽ, không cho Lâm Chính cơ hội thở lấy hơi, một kiếm ép sát. Kiếm như tinh linh, điên cuồng xoay chuyển.
“Kiếm trận!”.
Trang Bình Sinh đứng một bên chỉ huy mọi người tấn công.
Một kiếm trận do mười hai cao thủ nhà họ Trang bố trí tạo thành, kết hợp với mấy chục người nhà họ Trang ở xung quanh mạnh mẽ giết về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cầm đao gãy trong tay, liều mạng chống đỡ.
Nhưng tiên thiên cương khu của anh đã bị phá, muốn ngưng kết lại cần có thời gian. Một mình anh không chống được số đông, chống đỡ một lúc, trên người anh đã phải hứng chịu mấy chục đường kiếm.
Trang Bộ Phàm mắt lóe sáng.
Người nhà họ Trang mừng như điên, càng chiến càng hăng.
“Cậu ta sắp thua rồi!”.
Có người hét lên.
“E là không đơn giản!”, Huyết Kiêu như phát hiện được gì đó, hạ thấp giọng nói.
“Sao? Đại nhân có phát hiện gì sao?”, người bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Huyết Kiêu lắc đầu, không nói.
Người nhà họ Trang điên cuồng bao vây tiễu trừ, càng chiến càng hăng. Vết thương trên người Lâm Chính càng lúc càng nhiều, máu càng lúc càng chảy nhanh.
Cứ tiếp tục như vậy, Lâm Chính sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Chết dường như là chuyện chắc chắn!
Đúng lúc đó, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên lạnh đi, cơ thể bùng lên khí ý đen nhánh, nhấn chìm tất cả mọi thứ xung quanh.
“Không hay!”.
“Mau rút! Mau rút đi!”.
Trang Thái Bình cảm nhận được điều bất ổn, lập tức hét lên.
Một vài cao thủ nhà họ Trang vội vàng lùi ra khỏi khí ý đen nhánh, nhưng có nhiều người đã không thể ra khỏi đó được nữa.
Trong khu vực giống như khói đen đó vang lên tiếng la hét thảm thiết khiến người khác sởn gai ốc.
“A!”.
“Cứu mạng!”.
“Đau quá, cứu mạng…”.
Tiếng la thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Đám người Trang Bộ Phàm đã lùi ra ngoài mở to mắt nhìn, không ai biết rốt cuộc đó là thứ gì.
“Đó là… thủ đoạn của Tần Minh?”, Trang Thái Thanh lẩm bẩm.
“Hình như đúng là vậy… Mọi người đừng liều lĩnh, trong khói đen đó có độc!”, Trang Bộ Phàm nghiêm túc nói.
Mọi người gật đầu.
Lúc này, khói đen dần tan đi.
Cảnh tượng trong khói đen cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nhìn thấy những thi thể không còn ra hình người, mặt mũi biến dạng trong khói đen, còn có bóng người đứng sừng sững giữa các thi thể.
Đó chính là Lâm Chính!
Nhưng lúc này Lâm Chính đã thay đổi rất lớn so với trước kia.
Mái tóc anh dài ra, biến thành màu trắng, hai mắt đỏ máu. Thân trên để trần lộ ra làn da phủ đầy đường vân đen nhánh như rắn, nửa thân dưới có khí tức vừa đen vừa xanh lượn lờ.
Cả người giống như ma thần hạ phàm, không gì sánh được, cực kỳ oai phong.
Cảnh tượng đó vừa xuất hiện, Huyết Kiêu lớn tiếng hét: “Đây là Thương Ám Huyền Thể! Đây là Thương Ám Huyền Thể!”.
“Cái gì? Thương Ám Huyền Thể?”.
Vô số người ở xung quanh không khỏi kinh ngạc biến sắc.
“Đó không phải thể chất trong truyền thuyết sao? Chỉ là thứ hư vô mờ ảo! Các người đang kêu gào lung tung gì vậy?”, Trang Thái Thanh cắn răng hét lên: “Người đời không ai có thể nắm giữ được thể chất đó! Tất cả chỉ là lừa gạt!”.
“Không, có một người nắm giữ được!”, giọng Huyết Kiêu run rẩy.
Trang Thái Thanh sửng sốt: “Ai?”. “Thần y Lâm của Dương Hoa!”, Trang Bộ Phàm nói, giọng khàn khàn.