TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1664: VẬY THÌ THỬ XEM

Thần! Y! Lâm!

Ba chữ này giống như ba tiếng sấm sét nổ ầm trong tim tất cả mọi người.

“Thần… Thần y Lâm?”, Huyết Kiêu cũng bị chấn động.

“Trang chủ! Anh… Anh không nhầm lẫn chứ?”, Trang Bình Sinh ở bên cạnh cũng không thể duy trì sự thản nhiên, vội vàng hỏi.

“Theo tài liệu của sơn trang Huyết Kiếm chúng ta, lúc trước thần y Lâm tiêu diệt thôn Dược Vương đã dùng dược lực của thôn Dược Vương tu luyện ra Thương Ám Huyền Thể, nên bây giờ có thể biết được, người nắm giữ cơ thể này chỉ có thần y Lâm!”, Trang Bộ Phàm nói.

Bọn họ cảm thấy sởn tóc gáy, ai nấy nhìn nhân vật đáng sợ ấy bằng ánh mắt kinh hãi.

“Chẳng trách đứa con riêng của chú tư đột nhiên lại lợi hại như vậy, sở hữu y võ trác tuyệt, lại còn có tiên thiên cương khu! Chuyện này vốn trái lẽ thường, trừ thiên tài tuyệt thế như thần y Lâm ra thì còn có thể có lý do nào khác?”, Trang Bình Sinh hít ngược một hơi, hơi ảo não.

Bọn họ phát hiện quá muộn, cũng nghi ngờ quá muộn.

“Ông biết tôi có Thương Ám Huyết Thể từ đâu?”, Lâm Chính liếc nhìn Trang Bộ Phàm, lên tiếng hỏi.

Người của thôn Dược Vương đều bị anh tiêu diệt, đáng lẽ đây là bí mật mới phải.

“Chúng tôi hỏi được từ một đệ tử chạy thoát ra khỏi thôn Dược Vương!”.

“Người đó tên gì?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Hình như họ Tiết. Thế nào? Thần y Lâm quen biết cô ta?”, Trang Bộ Phàm nheo mắt lại, cười nhạt: “Đáng tiếc cậu không thể gặp được cô ta nữa, cô ta đã chết rồi!”.

“Cái gì?”.

Ánh mắt Lâm Chính thoáng chốc lạnh đi.

Người họ Tiết?

Chắc chắn là Tiết Phù!

Chẳng lẽ Tiết Phù gặp điều gì bất trắc?

Khi ấy sự kiện thôn Dược Vương kết thúc, Tiết Phù rời đi một mình, ngao du bốn phương, chẳng lẽ cô ấy đã gặp nạn ở thành phố Thanh Nguyên?

Nghĩ đến đó, Lâm Chính siết chặt nắm đấm, lửa giận như thiêu đốt.

“Xem ra chúng ta có thù rồi”, anh lạnh lùng nói.

“Từ lúc cậu hại người đầu tiên của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi, chúng ta đã có thù hận không thể hóa giải”, Trang Bộ Phàm lắc đầu.

“Trước kia là thù hận một phương của ông đối với tôi, nhưng bây giờ thì khác! Bây giờ là thù hận của tôi đối với các người. Lúc trước tôi không muốn rước nhiều thị phi, đã nhường sơn trang Huyết Kiếm các người hết lần này đến lần khác! Chuyện đến nước này, tôi cũng không cần phải nương tay nữa!”.

Lâm Chính hừ lạnh lùng, bước tới trước.

“Giết!”, Trang Bộ Phàm không hề sợ hãi, quát lên.

“Giết!”.

Người của sơn trang Huyết Kiếm ở xung quanh cầm kiếm xông tới.

Lâm Chính vung tay đánh tới từ xa.

Vù!

Một luồng khí ý màu xám đen dâng lên từ lòng bàn tay anh, giống như sóng lớn cuồn cuộn dâng trào, ập về phía những người xông tới.

“A!”.

Những người đó bị khói độc nuốt chửng, ai nấy kêu la thảm thiết. Tất cả ngã xuống đất, hai tay điên cuồng cào cấu cơ thể, lăn lộn điên cuồng, khiến người ta nhìn mà ghê sợ.

Từ đầu tới cuối chỉ mấy giây, những người đó không còn động tĩnh gì nữa, chết trong khói độc, da thịt toàn thân bị thối rữa hơn một nửa.

“Cái gì?”.

Trang Thái Thanh kinh hãi biến sắc.

“Đó là độc! Độc của Thương Ám Huyền Thể!”, Trang Bình Sinh kêu lên.

Vẻ mặt của bọn họ cực kỳ đặc sắc, khủng hoảng có, kinh ngạc có, sửng sốt có, phổ biến nhất là vẻ sợ hãi.

Đây là độc của Huyền Thể trong truyền thuyết sao?

Nó có thể làm thân xác con người tan chảy?

Thủ đoạn như vậy thì sao có thể đối phó?

“Anh hai, không đấu tiếp được nữa! Người này thực lực trác tuyệt, không hề tầm thường, hay là chúng ta bỏ đi”, Trang Bình Sinh không nhìn thêm được nữa, âm thầm nghiến răng, nghiêng đầu nói với Trang Bộ Phàm.

“Đã đến nước này rồi còn có khả năng thu tay nữa sao? Bao nhiêu người nhìn vào, nếu chúng ta đi thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi? Huống hồ, không còn Kim Ô Đan, chúng ta không thể hợp tác với Phiêu Nhai Các, đến cuối mất cả chì lẫn chài. Chú bảo tôi làm sao ăn nói với toàn bộ sơn trang?”, Trang Bộ Phàm tóm cổ áo của Trang Bình Sinh, nghiến răng quát khẽ.

“Nhưng… chúng ta không thể đối phó với Thương Ám Huyền Thể!”.

“Sợ cái gì? Đây là sơn trang Huyết Kiếm, dù cậu ta là thần y Lâm, dù có là cao thủ y võ tung hoành vô địch, tôi có gì phải sợ?”.

Ánh mắt Trang Bộ Phàm trở nên dữ tợn, đột nhiên lấy một thứ giống như pháo nâng lên quá đầu, sau đó kéo sợi dây bên dưới nó.

Phụt!

Một luồng pháo hoa màu đỏ bay vút lên trời, sau đó nở rộ giữa không trung.

Bùm!

Hoa lửa bắn ra tứ phía.

Người trên dưới núi đều nhìn thấy.

Hoa lửa xếp thành một thanh kiếm sắc bén khổng lồ dài thượt, lơ lửng giữa không trung, vô cùng hoành tráng.

“Huyết Kiếm Lệnh!”.

Có người kinh ngạc kêu lên.

“Đó là chiến lệnh cao nhất của sơn trang Huyết Kiếm. Người của sơn trang Huyết Kiếm nhìn thấy lệnh bài này phải lập tức dừng mọi việc trong tay, chiến đấu vì sơn trang, không chết không thôi! Trang Bộ Phàm định triệu tập toàn bộ người của sơn trang Huyết Kiếm đến đây!”, Huyết Kiêu ngẩng đầu nhìn hoa lửa, lẩm bẩm.

Loạt soạt…

Quả nhiên, sơn trang trên đỉnh núi bỗng nhiên sôi sục, con đường lưng chừng núi xuất hiện nhiều tiếng bước chân.

Thậm chí dưới núi cũng có không ít người nhìn thấy kiếm lệnh này nên chạy về phía lưng núi.

Có người lái xe, có người đi bộ, thậm chí còn có người đi xe điện.

Không lâu sau, toàn bộ người trên núi đều hội tụ ở lưng núi, đường hai bên bị kẹt cứng. Hiện trường là một mảnh đen kịt, toàn là người, không chừa khe hở, Lâm Chính mọc cánh cũng khó bay.

Những người của tông tộc khác đứng trong bóng tối tùy cơ ứng biến nhìn thấy Trang Bộ Phàm phát điên như vậy, ai nấy đều trở nên thận trọng, không dám hành động lỗ mãng.

Vù vù vù vù!

Lúc này, trong đám đông có bốn người đàn ông mặc áo đen, lưng đeo trường kiếm bay vọt ra.

Bọn họ đeo mặt nạ sắt, đứng thành một hàng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Là Tứ Đại Kiếm Vương!”.

Không biết là ai hét lên.

Soạt…

Tiếp đó lại có tám bóng người nhảy ra từ đằng sau đám đông, đứng ở tám hướng xung quanh Lâm Chính.

“Bát Đại Kiếm Tôn!”.

Tiếng la kinh ngạc vang lên.

“Còn có cả Huyết Kiếm Sứ cũng đến!”.

“Đó là tinh anh của Huyết Kiếm sao?”.

“Trời ạ, nhiều cao thủ của sơn trang Huyết Kiếm đều đã hiện diện!”.

“Thật lợi hại!”.

“Cao thủ hội tụ, thần y Lâm khó thoát rồi!”.

Bọn họ run rẩy, hết sức hoảng sợ.

Cũng không thể trách bọn họ, ngay cả Lâm Chính cũng có thể cảm nhận được khí ý mạnh mẽ, dày nặng trên người những cao thủ này.

Mỗi một người trong số họ đều là cao thủ thực thụ, không hề có chút khoa trương…

“Nhìn thấy rồi chứ? Thần y Lâm! Đây chính là sức mạnh của sơn trang Huyết Kiếm tôi! Cậu có Thương Ám Huyền Thể thì đã sao? Cậu có đối phó được với toàn bộ sơn trang chúng tôi không?”, Trang Bộ Phàm tiến lên phía trước, lớn giọng quát.

“Tên họ Lâm kia! Tôi thừa nhận cậu quả thật rất mạnh, một người không giết được cậu, mười người cũng không giết được cậu. Nhưng chúng tôi không tin một trăm người, một nghìn người vẫn không giết được cậu!”, Trang Thái Thanh cười lớn, tràn đầy đắc ý.

“Vậy thì thử xem, xem đám người này có giết được tôi không?”, Lâm Chính không hoảng loạn, bình tĩnh nói.

“Vậy được, thử xem!”.

Trang Bộ Phàm nheo mắt lại, sau đó quát khẽ: “Bát Đại Kiếm Tôn đâu?”.

“Có!”.

“Tứ Đại Kiếm Vương!”.

“Có!”.

“Tất cả người của sơn trang Huyết Kiếm nghe lệnh! Giết chết người này cho tôi!”.

“Tuân lệnh! Giết!”. Trong nháy mắt, tiếng hô giết vang vọng như núi thét biển gào.

Đọc truyện chữ Full