Dưới chân núi Huyết Kiếm, một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở bên đường.
Nhìn biển số xe, đó lại là xe của nhà họ Lâm ở Yên Kinh.
Một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da đeo kính râm đứng ở phía trước đầu xe, dùng ống nhòm quan sát cuộc chém giết ở giữa lưng núi, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một số.
“Tình hình thế nào rồi?”, đầu bên kia điện thoại là một giọng nói già nua.
“Đánh nhau rồi! Người đó quả nhiên là thần y Lâm!”, người đàn ông nói.
“Khi Tần Minh vừa vào Giang Thành, chúng ta đã phái người theo dõi cậu ta. Tần Minh chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng sau khi ra khỏi Học viện Huyền Y Phái thì lập tức thay da đổi thịt, vô địch thế gian. Chắc chắn là bị tráo đổi rồi”.
“Tiên sinh, vì sao ông không vạch trần thân phận của cậu ta với sơn trang Huyết Kiếm?”, người đàn ông nghi hoặc hỏi.
“Cậu không hiểu, nếu vạch trần thân phận ngay tại đó, tình hình sẽ không đi đến mức này. Người của sơn trang Huyết Kiếm nhiều lắm cũng chỉ đuổi thần y Lâm đi, tuyệt đối sẽ không ra tay giết cậu ta. Dù sao thực lực của Dương Hoa cũng không phải người sơn trang Huyết Kiếm nói phớt lờ là có thể phớt lờ. Tôi không nói, thần y Lâm sớm muộn gì cũng sẽ không gói được lửa, dù gì mục đích lần này của cậu ta là Kim Ô Đan!”, giọng nói bên kia điện thoại hờ hững đáp.
“Tiên sinh anh minh”, người đàn ông tâng bốc một câu, nói: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.
“Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần ở đó theo dõi thần y Lâm là được, những chuyện còn lại chúng tôi sẽ làm!”.
Nói xong, ông ta cúp máy.
Người đàn ông nhìn về phía lưng núi xa xa, đốt điếu thuốc, lặng lẽ hút thuốc.
Lúc này, ở lưng núi lan tràn khói độc.
Lâm Chính vung cả hai tay, khói độc tản ra, giống như chướng khí nhấn chìm tất cả đám người đó.
Đệ tử đứng trong khí độc lập tức bị ăn mòn, chết thảm.
Mặc dù các đệ tử ở vòng ngoài chưa chết, nhưng da thịt toàn thân cũng bắt đầu rỉ máu, bong ra từng mảng, bộ dạng đó thật sự có thể gọi là thê thảm.
Mặc dù sơn trang Huyết Kiếm đông người, nhưng đối diện với Lâm Chính lại không có chút ưu thế nào. Vô số thanh kiếm từ bốn phương tám hướng hoàn toàn không thể làm rách một chút da thịt của anh. Lâm Chính giống như con sói nhảy vào giữa bầy cừu, ngông cuồng đại khai sát giới!
Hết người này đến người khác của sơn trang Huyết Kiếm ngã xuống.
“A!”.
Trang Thái Thanh không nhịn nổi nữa, thét lên một tiếng, vẫn muốn xông tới trước.
“Anh cả, đừng kích động!”, Trang Bộ Phàm kéo ông ta lại.
“Trang chủ, vì sao chúng ta không đi giúp đỡ?”, Trang Thái Thanh nghiến răng nghiến lợi hét lên.
“Đừng vội, mấy người Kiếm Vương còn chưa hành động kia mà! Phái thêm người đi tiêu hao thể lực của cậu ta là được. Chúng ta là đòn sát thủ cuối cùng, đợi lúc cần thiết mới xông lên lấy mạng của cậu ta!”, Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói.
“Tôi hiểu rồi”, ánh mắt Trang Thái Thanh trở nên nghiêm nghị, hô lên với cao thủ nhà họ Trang ở bên kia: “Tứ Đại Kiếm Vương, các người có thể lên rồi!”.
“Vâng!”.
“Tứ Tượng Kiếm Pháp!”.
Bốn người cùng hét lên, huơ múa trường kiếm ở bên ngoài khói độc, bắt đầu bày trận.
Mỗi người vung kiếm trong tay ra, mũi kiếm có dòng khí lượn lờ. Những dòng khí này thần kỳ khó dò, nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi hóa thành các hình vẽ kỳ diệu.
Thanh Long! Bạch Hổ! Chu Tước! Huyền Vũ!
Hình vẽ mơ hồ của bốn thánh thú xao động trước mũi kiếm của bọn họ.
“Trận thành!”.
“Diệt!”.
Bốn người cùng hét lên, cầm kiếm giết về phía Lâm Chính đang đứng trong khói độc.
Khoảnh khắc bọn họ xông vào khói độc, dòng khí của mũi kiếm bọn họ bùng lên, bao bọc cơ thể bọn họ, vô cùng thần kỳ.
Nhờ sự bảo vệ của khí tức bốn thánh thú, khói độc muốn làm bọn họ bị thương cũng cần có thời gian.
Bọn họ nhân thời gian này cầm kiếm điên cuồng chém giết.
Soạt!
Bốn thanh kiếm đánh tới kèm theo kiếm quang vô tận.
Uy áp đáng sợ của kiếm hất văng những người khác của sơn trang ở xung quanh.
Thậm chí ngay cả khói độc cũng bị đẩy lùi, xung quanh Lâm Chính hình thành một khu vực chân không.
“Hả?”.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu, khẽ nhíu mày.
Bốn thanh kiếm đã chém tới, tránh cũng không kịp.
Keng keng keng keng…
Bốn tiếng động to rõ vang lên.
Kiếm bị tiên thiên cương khu đáng sợ của Lâm Chính chặn lại.
Nhưng rõ ràng đây không phải đòn sát thủ của Tứ Đại Kiếm Vương.
Cùng lúc đó, bọn họ lại hét lên, phun máu lên kiếm.
Trong nháy mắt, khí ý lượn lờ quanh người bọn họ lập tức hội tụ về kiếm trong tay bọn họ, nó không ngừng cuộn trào giống như có sự sống, ngay sau đó…
Vụt!
Tiếng động giống như viên đạn vang lên.
Cơ thể của Lâm Chính bị mấy luồng khí xuyên thủng, bốn lỗ máu đáng sợ xuất hiện trong tầm mắt mọi người…
“Hay! Hay lắm!”.
Trang Thái Thanh ở bên này mừng rỡ, liên tục vỗ tay.
“Trang chủ, mau ra lệnh cho Tứ Đại Kiếm Vương xông tới giết thần y Lâm!”, Trang Thái Thanh vội hét lên.
Nhưng Trang Bộ Phàm lại thờ ơ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không thể nữa rồi!”.
“Vì sao?”, Trang Thái Thanh sửng sốt, hỏi.
Trang Bộ Phàm không nói gì, chỉ nhìn khói độc.
Trang Thái Thanh run rẩy toàn thân, mơ hồ đoán được điều gì, vội vàng nhìn về phía đó.
Lại thấy thi thể đầy đất, máu chảy thành sông. Bốn Kiếm Vương đó… cũng đã ngã xuống đất tử vong…