TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1694: TẬN CÙNG ĐAU THƯƠNG

Nơi cực âm cực tà?

Lâm Chính hình như đã nghe ai nhắc tới, anh nhíu chặt mày suy nghĩ.

Một lúc sau, anh vỗ trán.

“Huyết Kiêu!”.

Lâm Chính nhớ ra rồi.

Trước kia trò chuyện ở sơn trang Huyết Kiếm, anh có nghe Huyết Kiêu nhắc tới nơi cực âm cực tà khi nói chuyện với người khác!

Hình như trong Huyết Ma Tông có một nơi đặc biệt như vậy!

“Cậu biết ở đâu có nơi như vậy rồi?”, ông cụ nhìn Lâm Chính, hỏi.

“Vẫn phải đợi xem xét”, Lâm Chính cười đáp.

“Nếu có thể tìm được nơi đó nhanh như vậy thì cũng là tạo hóa của cậu. Được rồi, nhóc, cậu mau về đi. Nếu được hoa Bỉ Ngạn hỗ trợ, đối phó với người phụ nữ đó không phải chuyện khó, kiếp số này cậu có thể tai qua nạn khỏi!”, ông cụ ngồi trước mộ của Khổ Tình Nữ, mặt không lộ cảm xúc, nói.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, cúi người trước ông cụ, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng anh chưa đi được mấy bước.

Ầm!

Một tiếng động vang lên.

Lâm Chính nín thở, vội vàng xoay người lại.

Ông cụ đã đập đầu vào thân cây, đầu chảy máu, ngã xuống đất.

“Tiền bối!”.

Lâm Chính lập tức chạy tới.

Ông cụ mở to mắt nhìn bia mộ, gian nan nhấc tay lên, dường như muốn bắt lấy gì đó, nhưng cuối cùng cánh tay ông ấy vẫn vô lực buông thõng.

Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng phức tạp.

Thật ra anh có thể cứu sống ông cụ, nhưng ông cụ đã quyết ý, cứu sống thì có tác dụng gì?

Tận cùng đau thương là lòng đã chết!

Ông cụ thà ở nơi hoang vu này mấy chục năm, bây giờ người mà ông ta luôn nhung nhớ đã không còn, ông ta còn lưu luyến gì ở thế giới này?

Lâm Chính thở ra một hơi, đào mộ của Khổ Tình Nữ lên, chôn ông cụ bên cạnh bà ta. Sau đó, anh chặt cành cây đại thụ ở bên cạnh xuống, làm bia gỗ cho hai người, xong xuôi rồi mới rời đi.

Bình minh mới vừa ló dạng.

Trên đường quốc lộ không có nhiều xe, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài chiếc xe nhà chạy như bay.

Đó đều là những người tới huyện làm việc.

Bọn họ không mua nổi nhà ở huyện, chỉ có thể ở quê nhà xa xôi, mỗi ngày đi xe mấy chục dặm để đi làm.

Cuộc sống là vậy.

Ting ting.

Tiếng còi đinh tai vang lên.

Một chiếc xe van dừng ở bên đường, tài xế ló đầu ra, hét lên với Lâm Chính quần áo lam lũ đang đi bên đường: “Người anh em, đi đâu đấy?”.

“Đến huyện”, Lâm Chính trả lời.

“Lên xe”, tài xế đốt điếu thuốc, nói.

“Tôi không có tiền”.

“Cần gì tiền, đi thôi! Tôi cũng đến huyện, thuận đường chở cậu một chuyến!”, tài xế cười nói.

“Vậy cảm ơn bác tài”.

Lâm Chính cũng không khách sáo, ngồi vào xe.

Xe van đạp ga chạy nhanh như bay.

Trên xe trừ tài xế ra còn có một cô gái nữa.

Cô gái ăn mặc thoải mái, đeo kính râm, trông có vẻ lịch thiệp, dáng vẻ rất thanh tú.

Cô ta đang cầm điện thoại xem gì đó, thấy Lâm Chính lên xe thì lập tức chán ghét nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ.

“Người anh em, thật ngại quá, đây là sinh viên đại học duy nhất của thôn chúng tôi, vừa mới tốt nghiệp, chuẩn bị vào thành phố tìm việc. Bố cô ấy nhờ tôi chở cô ấy đến thành phố, phần tử trí thức hơi sạch sẽ, xin lỗi nhé!”, tài xế cười nói.

“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu.

“Nhắc tới, người anh em, cậu là nhà thám hiểm sao?”, tài xế cực kỳ khéo ăn nói, mở đài ra là không dừng được.

“Nhà thám hiểm?”.

“Chắc chắn là vậy, các cậu nhất định là chạy đến núi Chúng Thân rồi phải không? Một tháng tôi bắt gặp đến mấy người giống cậu, toàn là lạc đường nơi rừng sâu núi hoang, đi ra đường lớn ai cũng y như ăn mày. Cũng may tôi có thiện ý, gặp được thì đều cho bọn họ đi nhờ, nếu không chỉ dựa vào đôi chân của bọn họ vào đến huyện không chết đói cũng chết khát”, tài xế cười nói.

Chẳng trách tài xế lại nồng nhiệt gọi Lâm Chính lên xe, hóa ra anh ta tưởng Lâm Chính là người đi thám hiểm bị lạc đường…

Lâm Chính cười cười, không lên tiếng.

Xe đến huyện, Lâm Chính xuống xe hỏi tài xế tài khoản ngân hàng, bảo sẽ trả tiền xe cho tài xế.

Tài xế cũng không để tâm, phát cho Lâm Chính điếu thuốc, sau đó lái xe đi thật nhanh.

“Cô có thể cho tôi mượn điện thoại không? Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại”, Lâm Chính nói với cô gái cũng xuống xe cùng anh.

“Gọi điện? Anh không nhân lúc này cướp điện thoại của tôi đấy chứ?”, cô gái nhíu mày nói.

“Sao cô lại nghĩ tôi như vậy? Tôi giống người xấu lắm sao?”.

“Vậy vì sao lúc nãy ở trên xe anh không mượn?”.

“Tôi nhất thời quên… Thôi bỏ đi, nếu cô không tin tôi thì coi như tôi chưa nói gì”, Lâm Chính thở dài, nói.

Cô gái cũng chẳng thèm để ý Lâm Chính, tự mình rời đi.

Lâm Chính hỏi quanh mấy lượt, cuối cùng cũng tìm được người tốt bụng đồng ý cho anh mượn điện thoại.

Anh lập tức gọi cho Mã Hải.

“Chủ tịch Lâm, tốt quá, cậu không sao! Thật tốt quá! Cậu đang ở đâu?”, đầu kia điện thoại là giọng nói kích động của Mã Hải.

“Tôi vẫn đang ở núi Chung Thân. Bây giờ tôi không còn đồng nào, điện thoại cũng hư, ông phái người đến đón tôi ngay nhé!”, Lâm Chính nói.

“Tôi sẽ sắp xếp xe đi đón cậu ngay!”.

“Được!”.

Nửa tiếng sau, Lâm Chính ngồi trên xe đến Giang Thành, trò chuyện với Mã Hải biết được cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn chưa đến Giang Thành trả thù Dương Hoa. Lâm Chính thở phào một hơi, nhưng cũng hết sức nghi hoặc.

Anh lập tức gửi tin cho Lâm Nhược Nam ở trong Hồng Nhan Cốc, hỏi tình hình.

Lúc này mới biết, mấy châm mà Lâm Chính đâm lúc ở đỉnh núi Chung Thân khi xưa ma xui quỷ khiến thế nào lại giúp cốc chủ Hồng Nhan Cốc loại bỏ phần lớn sức mạnh trong cơ thể.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị thương nặng, nhưng sức mạnh trong cơ thể tiêu hao hơn một nửa, một năm tới bà ta không cần phải lo lắng vì chuyện sức mạnh. Do đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã chọn quay về Hồng Nhan Cốc dưỡng thương, đợi vết thương ổn hơn mới từ từ tính sổ với Dương Hoa.

Biết được thông tin này, trong lòng Lâm Chính nặng nề vô cùng.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc có thời gian điều dưỡng, có nghĩa thời gian của anh càng cấp bách.

Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên anh như nghĩ tới gì đó, lần mò trên người một hồi, cuối cùng tìm được tấm danh thiếp mà Huyết Kiêu đưa cho anh trước kia, lập tức gọi vào số đó.

“Thần y Lâm, không ngờ cậu lại gọi cho tôi trước, đúng là khiến người ta bất ngờ”, tiếng cười của Huyết Kiêu vang lên trong điện thoại.

“Sức khỏe tôi không tốt, e rằng chuyện tôi hứa với ông không thực hiện được”, Lâm Chính nói.

“Không thực hiện được? Vậy là sao? Thần y Lâm, cơ thể cậu sao lại không khỏe rồi? Cậu không phải thần y sao? Có bệnh gì mà cậu không chữa được?”, Huyết Kiêu sốt ruột, vội hỏi.

“Ông chưa nghe câu bác sĩ không thể tự chữa cho mình sao? Bây giờ tình hình của tôi rất tệ, nếu giúp ông đánh bại những người đó, e là không những không giết được bọn họ, bản thân tôi lại bị bọn họ giết chết, vậy không phải là tự tìm chết hay sao?”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đó… thần y Lâm, sao cậu lại nuốt lời thế chứ? Chẳng lẽ cậu không sợ…”, Huyết Kiêu không nói tiếp, nhưng ý của ông ta đã rất rõ ràng.

“Huyết Kiêu, ông không cần phải lấy chuyện đó ra uy hiếp tôi mãi! Bây giờ tôi sắp chết rồi, còn sợ Hồng Nhan Cốc hay sao?”.

Lâm Chính lạnh giọng đáp, nói xong thì cúp máy.

Nhưng chưa tới mười mấy giây sau, Huyết Kiêu lại gọi tới.

“Thần y Lâm, rốt cuộc phải làm thế nào thì cậu mới xuất chiến thay Huyết Ma Tông bọn tôi?”, Huyết Kiêu nghiêm túc hỏi.

“Tôi cần tìm một nơi cực âm cực tà để dưỡng thương, Huyết Ma Tông các người có thể cung cấp không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Cực âm cực tà?”, Huyết Kiêu sững sờ.

Đọc truyện chữ Full