Huyết Kiêu hơi nghi hoặc, Lâm Chính đột nhiên không khỏe, phải chăng là cố ý.
Nhưng ông ta lại không tiện nói rõ, chỉ đành nhắm mắt cho qua, nói: “Chuyện này tôi cần phải đợi câu trả lời từ cấp trên. Huyết Ma Tông chúng tôi đúng là có nơi cực âm cực tà, nhưng nơi như vậy không phải người bình thường có thể vào được. Dù là tôi cũng không có quyền hạn, cho nên cậu có thể vào trong đó dưỡng thương hay không còn phải xem thái độ của cấp trên”.
“Tôi đợi tin của ông”.
Lâm Chính nói xong thì cúp máy.
Xe dừng trước tòa nhà Dương Hoa.
Lâm Chính tắm rửa một phen, ăn cơm, sau đó mới đi đến trụ sở chính của Dương Hoa.
Bây giờ anh đang bị thương, tuy ngày mai là ngày giao hẹn với Huyết Kiêu, nhưng anh không định ra tay. Dù sao trạng thái của anh thật sự rất tệ, cũng không tính là lừa Huyết Kiêu.
“Ể? Là anh?”.
Ngay khi Lâm Chính chuẩn bị bước vào trụ sở chính của Dương Hoa, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Lâm Chính ngước đầu lên, phát hiện một thiếu nữ đeo kính râm đang đứng bên cạnh mình đầy vẻ kinh ngạc.
Đây là thiếu nữ ở trên xe van trước đó.
“Ồ? Trùng hợp quá!”, Lâm Chính cười nói.
“Trùng hợp? Sao có thể? Không phải anh ở huyện sao? Sao đột nhiên lại chạy tới Giang Thành?”, cô gái kia quan sát Lâm Chính một lượt, vẻ mặt không tin.
“Tôi vốn là người Giang Thành, tôi không về Giang Thành thì còn đi đâu được?”, Lâm Chính bật cười nói.
“Thật hay giả đấy? Đừng nói là anh đi theo tôi đấy chứ?”, cô gái đầy vẻ cảnh giác.
Lâm Chính nhất thời nghẹn họng.
“Ai ya, sắp không kịp giờ rồi!”, lúc này cô gái đột nhiên la lên, vội vàng xách túi chạy đến trụ sở Dương Hoa.
Lâm Chính hơi bất ngờ, liếc nhìn cô ta, lại hỏi người bên cạnh: “Cô ta đến đây làm gì vậy?”.
“Thưa Chủ tịch Lâm, cô ta đến để ứng tuyển. Nhưng điều kiện của cô ta không lý tưởng lắm. Trên thực tế bộ phận nhân sự không định tuyển dụng cô ta, nhưng cô ta vẫn ôm hi vọng đến phỏng vấn”, thư ký ở cạnh nói.
“Được rồi, sắp xếp buổi phỏng vấn của cô ta cho tôi, tôi sẽ phỏng vấn cô ta”.
Lâm Chính nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
Thư ký gật đầu, lấy điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, cô gái nhận được cuộc gọi của bộ phận nhân sự, vội vàng đi thang máy đến tầng cao nhất của tòa nhà Dương Hoa.
Cô ta thở cực kỳ nhanh, gương mặt đỏ bừng, rất hồi hộp.
Thật ra cô ta nằm mơ cũng mong được vào Dương Hoa. Cô ta cũng biết với học lực của mình muốn vào Dương Hoa thì cực kỳ mong manh, nhưng dù có mong manh, cô ta cũng phải tới thử xem.
Lúc nãy cô ta đang trò chuyện với người của bộ phận nhân sự thì đột nhiên được gọi đến tầng cao nhất phỏng vấn. Chuyện này khiến cô gái cảm thấy không tin được.
“Là nhân vật lớn nào muốn gặp mình sao?”.
Cô gái ôm tâm trạng thấp thỏm đẩy cửa phòng họp ở trước mặt ra.
Ngạc nhiên là trong phòng họp chỉ có hai người.
Một trong số đó rất quen thuộc đối với cô ta.
Mã Hải.
Người đứng thứ hai ở Dương Hoa, nhân vật gây sóng gió hiện nay, nói danh tiếng ông ta nổi như cồn cũng không có gì quá.
Cô gái rất khâm phục vị quản gia của đế quốc thương nghiệp Dương Hoa này.
Nhưng người còn lại thì lại khiến cô gái rớt cả tròng mắt.
“Là anh?”, cô gái la lên.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi”, Lâm Chính mỉm cười nói: “Vì sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô không đi theo tôi đấy chứ?”.
“Anh nói gì? Tôi… tôi đi theo anh?”, cô gái đỏ mặt, tức đến mức nói năng lộn xộn. Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta cảm thấy không đúng, quái lạ nhìn Lâm Chính: “Tôi đến để phỏng vấn, anh thì sao? Vì sao lại ở đây?”.
“Tôi là người phỏng vấn, cô nói xem vì sao tôi lại ở đây?”, Lâm Chính cười đáp.
“Cái gì? Anh… Anh là người phỏng vấn?”, cô gái lập tức mở to mắt.
“Cô có vấn đề gì không?”, Mã Hải lạnh nhạt hỏi.
“Không… không có! Không có vấn đề gì, Giám đốc Mã…”, cô gái run lên, vội vàng cười trừ, đáp.
“Nếu không có vấn đề gì thì cô có thể đi rồi”, Lâm Chính nói.
“Đi?”, toàn thân cô gái như có dòng điện chạy qua, trợn to mắt nhìn Lâm Chính.
“Đúng, cô có thể đi rồi. Tôi đã xem qua lý lịch của cô, không có điểm sáng nào. Tôi nghĩ người như cô không giúp được gì cho sự phát triển của Dương Hoa, cho nên cô hãy đến nơi khác phát triển vậy”, Lâm Chính nói.
Đầu óc cô gái lập tức trống rỗng, nhưng lúc này cô ta lại không tìm được bất cứ từ ngữ nào để phản bác.
Vốn dĩ không có hi vọng gì, kết quả này đã được định sẵn.
Cô gái ủ rũ, nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó cúi người chào, quay lưng rời đi.
“Chủ tịch Lâm, cậu để cô ta đi như vậy thật sao?”, Mã Hải do dự một lúc, cẩn thận hỏi.
“Không thì sao? Chẳng lẽ lại tuyển dụng cô ta?”, Lâm Chính nhìn Mã Hải, hỏi.
“Tôi tưởng Chủ tịch Lâm quen biết cô ta”.
“Bèo nước gặp nhau mà thôi, tôi không nhất thiết phải giúp cô ta. Tôi chỉ muốn cho cô ta hiểu rõ một chuyện nên mới ngồi ở đây”.
“Để cô ta hiểu rõ chuyện gì?”.
“Không được đánh giá thấp người khác”.
Lâm Chính nói, đứng thẳng dậy, đi ra khỏi phòng.
“Mã Hải, tôi vẫn phải ra ngoài vài ngày. Thời gian này ông và Cung Hỉ Vân, Từ Thiên nhất định phải tăng cường lực lượng canh gác phòng vệ ở Giang Thành. Một khi Hồng Nhan Cốc có hành động, mọi người phải rời khỏi Giang Thành ngay, rõ chưa?”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải vội đáp.
Lâm Chính gật đầu, đi thang máy chuẩn bị đến Học viện Huyền Y Phái xem xem.
Nhưng khi anh vừa đi ra khỏi thang máy đến đại sảnh tầng một.
Bốp!
Một tiếng tát to rõ vang lên, sau đó là tiếng la hét chửi bới.
“Con khốn, mày biết bộ quần áo này đắt thế nào không? Mày đền nổi được sao? Mau quỳ xuống cho tao!”.
Nghe vậy, Lâm Chính nhíu mày, nhìn sang nơi ồn ào.
Lúc này mới phát hiện cô gái vừa đi xuống bị một nam và một nữ chặn lại mắng chửi.
Cô gái ôm mặt, vô cùng uất ức, cơ thể run rẩy sắp đứng không vững.