TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1697: HUYẾT HOÀNG LINH CHI

Tốc độ của Huyết Ma Tông vượt cả dự liệu của Lâm Chính.

E là chỉ có một lời giải thích cho tất cả mọi việc.

Đó là Giang Thành có tai mắt của Huyết Ma Tông.

Lâm Chính nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm.

Không ngờ anh ngày đêm đề phòng, nhưng vẫn có thế tộc có thể cài người vào Giang Thành.

Xem ra phải tìm thời gian thanh lọc Giang Thành một lượt mới được.

Sau khi anh lên xe, chiếc xe liền lái thẳng tới sân bay.

Bọn họ vào sân bay rồi lên một chiếc máy bay tư nhân.

Đây là chiếc máy bay được Huyết Ma Tông bao trọn.

Nhưng điều khiến Lâm Chính hết sức kinh ngạc là trên máy bay không chỉ có một mình anh.

Người ngồi đầu tiên đang đọc báo là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, đeo kính gọng vàng, nhìn rất nho nhã, nhưng khí tức lại cực kỳ lạnh lùng, có cảm giác người lạ chớ gần. Lâm Chính nhìn ra được lối ăn mặc và thần thái hòa nhã của người đàn ông đó chỉ để che giấu khí tức người lạ chớ gần của anh ta.

Người đang nằm trên chiếc ghế dựa phía sau là một cô gái dung mạo xinh đẹp, mặc váy màu đen. Cô gái có vóc dáng bốc lửa, đôi chân thon dài mượt mà, nhìn rất hấp dẫn. Cô ta trang điểm tinh xảo, hai tay đang cầm điện thoại chơi, nhìn thấy Lâm Chính lên máy bay liền liếc nhìn một cái, lập tức đánh giá anh một cách hứng thú.

Đầu bên kia là một người đàn ông mặc vest, anh ta ăn mặc rất nghiêm túc, mặc vest đi giày da, đầu chải vuốt ngược, nhìn khoảng 30 tuổi. Thấy Lâm Chính lên máy bay, anh ta lập tức đặt ly rượu vang trong tay xuống, vội đứng dậy chào hỏi.

“Cậu chính là thần y Lâm sao? Hân hạnh, hân hạnh!”, người đàn ông chìa tay ra, thái độ rất nhiệt tình.

Lâm Chính cũng mỉm cười đáp lại, âm thầm quan sát đối phương.

“Chào anh, anh là…”

“Tôi là Khổng Thích Thiên, đệ tử quan môn của võ tôn Tăng Không, lần đầu gặp mặt, mong thần y Lâm chỉ giáo nhiều hơn”, người đàn ông mặc vest mỉm cười nói.

“Cái gì? Võ tôn Tăng Không?”, Lâm Chính rất ngạc nhiên.

Đây là một người rất có máu mặt!

Nghe nói 30 năm trước, võ tôn Tăng Không từng tung hoành trong ngoài nước, không có đối thủ, từng đạt tới đỉnh cao võ đạo. Bất kể là cường giả của Ẩn Phái hay võ sĩ của Cổ Phái đều bại dưới tay ông ta.

Chỉ là võ tôn Tăng Không đã biến mất khỏi võ lâm từ 10 năm trước, nhiều năm nay không có tin tức gì.

Có người nói ông ta đã chết.

Cũng có người nói trình độ võ đạo của ông ta đã đạt đến cảnh giới tột đỉnh, gần như thành tiên.

Mọi người xôn xao, đến đâu cũng thấy truyền thuyết về ông ta, nhưng chưa ai từng nhìn thấy chân thân của ông ta.

Không ngờ hôm nay truyền nhân của ông ta lại đứng ở đây.

Lâm Chính rất cảm khái, mỉm cười đáp: “Chào anh Khổng”.

“Thần y Lâm khách sáo quá, nghe nói Huyết Ma Tông tìm cậu cũng là vì Huyết Linh Chi?”, Khổng Thích Thiên cười nói.

“Lẽ nào các anh đều thế sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Đương nhiên, chỉ có điều chúng tôi do những người khác nhau của Huyết Ma Tông giới thiệu tới. Tôi do Huyết Hùng đại nhân của Huyết Ma Tông giới thiệu. Đây là cô Nam Cầm, do Huyết Bá đại nhân giới thiệu. Người nước ngoài đang đọc báo bên kia tên là Joel, do Huyết Ưng đại nhân của Huyết Ma Tông phái ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ giới thiệu. Chúng tôi đều đến để giúp Huyết Ma Tông lấy Huyết Linh Chi”, Khổng Thích Thiên cười đáp.

“Chỉ lấy một cây Huyết Linh Chi mà cần nhiều người như vậy sao?”, Lâm Chính có chút khó hiểu.

“Hừ, con chuột ngu ngốc!”.

Joel đang đọc báo ở bên kia phun ra một câu bằng tiếng Anh.

“Hử?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Joel, anh hãy khách khí chút đi, thần y Lâm này không phải là người bình thường đâu, cậu ấy là một y võ rất mạnh đấy”, Khổng Thích Thiên bất đắc dĩ giải thích.

“Y võ? Tôi còn không biết rốt cuộc đây là cái gì nữa! Bác sĩ? Võ thuật gia? Nó thuộc loại nào? Dở ông dở thằng! Nực cười chẳng khác gì thằng hề!”, Joel nói không chút kiêng dè, ánh mắt vẫn dán chặt vào tờ báo, không thèm nhìn Lâm Chính lấy một cái.

“Joel…”, Khổng Thích Thiên có chút cạn lời, không biết trả lời thế nào.

Nhưng Joel mặc kệ.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, anh không hề tức giận, dù sao với những người bình thường không gặp mặt như thế này thì anh không cần phải nổi giận.

“Kính mời quý khách trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn, máy bay sẽ cất cánh ngay bây giờ”, một tiếp viên hàng không đi tới, mỉm cười nói.

Mấy người ngồi vào chỗ của mình.

Joel tiếp tục đọc báo, cô gái tên Nam Cầm tiếp tục chơi điện thoại, nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía Lâm Chính.

“Thần y Lâm, người tên Joel kia trước giờ đều vô lễ như vậy, mong cậu bỏ qua”.

“Không sao, nhưng tôi rất tò mò, tại sao Huyết Ma Tông lại phải mời nhiều người đi lấy Huyết Linh Chi như vậy? Mấy người bá chiếm Huyết Linh Chi ghê gớm lắm sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

“Xem ra Huyết Kiêu vẫn chưa tiết lộ nhiều cho thần y Lâm biết”, Khổng Thích Thiên nhỏ giọng đáp: “Mấy người chiếm Huyết Linh Chi đều không phải hạng bình thường, mà là những sự tồn tại siêu phàm thoát tục, đứng trên đỉnh cao đương thời, đâu dễ đối phó chứ”.

“Ồ? Những người đó thực sự lợi hại như vậy sao?”.

“Nếu là hạng tầm thường, thì tại sao Huyết Ma Tông không tự đối phó? Chẳng phải vì đối phương quá lợi hại, Huyết Ma Tông sợ lực lượng tông giáo bị tổn thất quá nhiều, nên mới nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài sao?”.

“Những chuyện bán mạng như thế này, người bình thường đều không muốn làm, chắc là Huyết Ma Tông đã hứa hẹn những lợi ích tương đối tốt với các anh chứ gì?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Khổng Thích Thiên khẽ cười: “Thần y Lâm, loại chuyện này biết rõ đừng nói rõ, không có chút lợi ích thì sao mọi người lại đến bán mạng chứ? Về phần là lợi ích gì thì cậu đừng hỏi nhiều, ai cũng có bí mật mà”.

“Cũng phải, là tôi nhiều lời rồi”.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì nữa.

Trên máy bay bật nhạc êm dịu.

Mọi người đều không nói gì, có vẻ như đang làm việc riêng, nhưng thực ra ai nấy đều đang thầm đánh giá những người khác.

Bao gồm cả Khổng Thích Thiên.

Lâm Chính nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm đến bọn họ.

Trận chiến ở núi Chung Thân khiến anh bị thương không ít, bây giờ vết thương chưa lành hẳn đã vội vội vàng vàng đến Huyết Ma Tông, quả thực có chút gấp gáp.

Nếu quả thực là lấy Huyết Linh Chi, thì với trạng thái hiện giờ của anh đúng là không ổn lắm, vẫn phải nhận dược lực của hoa Bỉ Ngạn mới ổn thỏa nhất.

Rè rè.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông.

Lâm Chính lấy điện thoại ra xem, là số của Nguyên Tinh.

Anh ấn nút nghe, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Phong Thanh Vũ.

“Đồ đệ, con không sao chứ?”.

“Phong tiền bối, tôi không sao”, Lâm Chính bật cười.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt, làm bọn ta lo chết đi được. Sư phụ nghe nói cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị thương nặng, sợ con có mệnh hệ gì”, Phong Thanh Vũ có chút nghẹn ngào nói.

Lâm Chính nghe thấy thế có chút ngại ngùng, chỉ có thể chuyển chủ đề.

“Mọi người trở về Giang Thành rồi sao?”.

“Về rồi, sư phụ đã sắp xếp cho con nhóc kia ở học viện Huyền Y Phái, mọi người đều không sao”.

“Không sao thì tốt, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng đang trị thương, nhưng tôi nghĩ vết thương mà khỏi, chắc chắn bà ta sẽ tới trả thù, mọi người phải cẩn thận đấy!”.

“Con cứ yên tâm đi, có sư phụ ở đây mà, nhưng… con đi đâu vậy? Sao không thấy bóng dáng con đâu cả?”.

“Tôi đến Huyết Ma Tông một chuyến!”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.

“Cái gì? Huyết Ma Tông?”, Phong Thanh Vũ vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhếch môi bật cười: “Đồ đệ ngoan, chắc không phải con cũng đi vì thứ kia đấy chứ?”.

“Thứ kia?”, Lâm Chính hơi sửng sốt: “Ý thầy là thứ gì?”.

“Đương nhiên là Huyết Hoàng Linh Chi rồi!”.

“Huyết… Hoàng Linh Chi?”, Lâm Chính dường như nín thở.

Đọc truyện chữ Full