Cầm thái tử tung cây đàn lên, Viên Thâm và Nam Cầm lập tức giữ lấy. Năm ngón tay ông ta bắt đầu lướt nhẹ trên dây đàn.
Tưng! Tưng! Tưng…
Âm thanh trong trẻo vang lên bốn phía. Đám đệ tử của Huyết Ma Tông đang lao lên bỗng dứng như tông phải thứ gì đó, bị bắn bật ra và đập mạnh xuống đất. Bọn họ không thể nào tiếp cận được Cầm thái tử.
“Tiếng đàn của ông ta đang tấn công. Mọi người đừng sợ. Âm thanh này không giết chết được các người đâu”, Đại trưởng lão hô lên, lập tức lao về phía Cầm thái tử.
“Huyết Ma Vệ, lao lên”, Nhị trưởng lão cũng hét lớn, đồng thời lao tới.
Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu, Huyết Phách, Huyết Ưng đều đồng loạt tấn công.
Một nơi nhiều cao thủ như Huyết Ma Tông thì đám người Khổng Thích Thiên, Joel sao có thể chống lại được.
Bọn họ nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, ai ai cũng trầy da tróc vẩy.
“Không được rồi chú ơi, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Còn tiếp tục như này thì chúng ta sẽ chết mất”, Viên Thâm cuống cả lên.
“Đồ nhát chết này!”
Cầm thái tử hừ giọng: “Chẳng có bản lĩnh gì. Cậu cho rằng tôi không thể đối phó được cái đám làm màu này?”
Nói xong, Cầm thái tử đột nhiên nhảy lên, ông ta dùng một chân kẹp chặt cây đàn, đặt cây kiếm lên trên cây đàn. Sau đó dùng mười ngón tay đánh liên tục.
Âm thanh phát ra vô cùng chói tai, một luồng khí tức phóng ra, đổ ập xuống.
Bùm bùm bùm…Luồng khí tức tấn công vào đám đông và nổ tung. Có không ít đệ tử Huyết Ma Tông nổ ra thành bốn, năm mảnh. Có những người bay bật ra.
Kể cả là các trưởng lão cũng không đỡ nổi đòn tấn công này, họ đồng loạt lùi về sau: “Đây là Thiên Ma Cầm Sát”.
Nam Cầm hai mắt sáng lên, tỏ ra vô cùng vui mừng. Cô ta quỳ một chân xuống: “Chúc mừng sư tôn đã luyện thành công chiêu thức cuối cùng của Thiên Ma Cầm”.
“Chút võ vẽ thôi mà”, Cầm thái tử từ từ đáp xuống. Khuôn mặt trông vô cùng ung dung. Tất cả những kẻ bao vây ông ta đều trở thành kẻ tàn tật.
“Chết tiệt!”
Đại trưởng lão sầm mặt: “Tiếp tục lao lên cho tôi. Tôi không tin người của chúng ta đông như này lại không chặn được một mình ông ta”.
“Giết!”, thấy Cầm thái tử giết chết nhiều đồng môn của mình như vậy, những người khác đều tỏ ra căm hận và đồng loạt lao lên.
“Hừ!", Cầm thái tử cũng không bao giờ tỏ ra yếu thế.
Mặc dù Thiên Ma Cầm Sát của ông ta ghê người nhưng không thể tấn công liên tục. Sau khi giết được vài chục người đệ tử thì Cầm thái tử bắt đầu thở dốc.
“Ha ha, Cầm thái tử. Mặc dù thần công của ông bất phàm nhưng dù sao ông cũng chỉ là một con người. Không thể nào mà một mình chiến đấu được với nhiều người như thế kia”, Đại trưởng lão bật cười, lao lên.
Phụt! Nhị trưởng lão bị chém vào bụng, ruột gần như lòi ra, ông ta khụy xuống đất.
Hai bên chém giết vô cùng thê thảm. Nam Cầm, Viên Thâm, Joel, Khổng Thích Thiên cũng bị thương không hề nhẹ. Mấy người họ tập trung lại, chật vật chống đỡ.
Phía bên Huyết Ma Tông cũng bị tổn thất nặng nề. Mặc dù bọn họ có ưu thế về số lượng nhưng đối phương là những cao thủ hàng đầu nên đương nhiên cũng rất thê thảm.
Đánh nhau tầm 30 phút.
Rầm! Joel cũng không đỡ được nữa. Anh ta ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Mặt đất đẫm máu.
Khổng Thích Thiên siết thanh kiếm trong tay, dựa người vào tảng đá. Nam Cầm bặm môi chiến đấu tiếp. Còn Viên Thâm thì đã trốn sau lưng Cầm thái tử từ lâu.
Có vẻ như vết thương của Cầm thái tử có phần nghiêm trọng. Vì dù sao ông ta cũng là đối tượng chính của Huyết Ma Tông.
Mười đầu ngón tay của ông ta trầy trật, máu chảy ra, tóc tai bù rù. Vùng ngực ông ta bị tới sáu, bảy vết kiếm chém, máu nhuốm đỏ cả áo.
Thế nhưng dù vậy thì ông ta vẫn cầm kiếm, cầm đàn, không hề nhượng bộ. Ông ta thảm hại thì người của Huyết Ma Tông càng thê thảm hơn.
Nhị trưởng lão cũng bị mất máu rất nhiều. Đại trưởng lão thì bị chém đứt một cánh tay. Những trưởng lão khác cũng bị thương thế khác nhau. Huyết Kiêu, Huyết Ưng cũng vô cùng thê thảm. Tất cả lẳng lặng dừng lại.
Thế nhưng không ai ngờ cuộc tàn sát vẫn chưa kết thúc...