Bọn họ thở hổn hển, nhìn chằm chằm người kia.
Ánh mắt mỗi người đều toát ra vẻ hung ác và nham hiểm.
Không ai không muốn dồn người kia vào chỗ chết.
“Cầm thái tử, ông xem vốn dĩ mọi người có thể kết thúc chuyện này một cách nhẹ nhàng, các ông cũng có thể giữ thể diện rời khỏi Huyết Ma Tông. Nhưng vì tham niệm nhất thời của ông mà khiến sự việc phát triển đến mức này, sao ông phải như vậy?”, Đại trưởng lão lạnh lùng nói.
“Đừng nói lời vô ích, Hoàng Huyết Linh Chi ở đây, muốn thì qua đây lấy, không muốn đánh thì cút đi! Nếu không, tôi không ngại lãng phí chút sức lực giết sạch các người đâu!”, Cầm thái tử nói, nhưng vừa nói xong miệng lại tràn máu, sau đó thở hổn hển, dường như đã thành nỏ mạnh hết đà.
“Cơ hội hiếm có! Lên, giết ông ta cho tôi!”, Đại trưởng lão mừng rỡ, ra lệnh người của Huyết Ma Tông.
Hai đệ tử của Huyết Ma Tông lập tức xông lên.
Keng!
Nhưng bọn họ vừa mới đến gần, Cầm thái tử vung kiếm quét ngang.
Phụt!
Hai đầu người trông rất rùng rợn xoay một vòng trên không trung, sau đó rơi xuống đất.
“Hả?”.
Các đệ tử còn lại sợ đến mức mặt trắng bệch.
“Còn ai không sợ chết thì qua đây!”, Cầm thái tử quát lớn.
“Khốn nạn!”.
Đại trưởng lão tức giận, lập tức quát lên: “Tiếp tục xông lên cho tôi! Tôi không tin ông ta còn bao nhiêu sức lực, còn có thể chém bao nhiêu cái đầu!”.
Nhưng lần này không ai đứng ra.
“Hả?”, Đại trưởng lão sững người, quay đầu nhìn đệ tử Huyết Ma Tông ở bên cạnh, phẫn nộ quát: “Các người làm gì vậy? Không nghe tôi nói sao? Lên đi! Xông lên hết cho tôi! Giết ông ta! Nghe rõ chưa?”.
“Trưởng lão, chúng… chúng tôi không phải đối thủ!”.
“Qua đó chỉ có chịu chết!”.
“Đúng vậy trưởng lão, chúng tôi… chúng tôi không muốn chết”.
“Chúng tôi không dám đi…”.
Các đệ tử run rẩy, ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi.
“Các người… Khốn kiếp! Đám phản bội các người! Tôi nhất định phải trị tội các người! Nhất định phải trừng phạt các người!”, Đại trưởng lão phẫn nộ gào lên.
Các đệ tử sợ đến mức co cụm lại.
“Ha ha, đồ chó! Người của ông đều không dám lên, vậy ông có dám lên không? Đừng để bọn họ đưa đầu vào chỗ chết nữa, ông qua đây đi!”, Cầm thái tử cười khẩy, nói.
Đại trưởng lão biến sắc, nhưng lại không xung động.
Bởi vì lúc này ông ta đã bị thương, nếu cứ xông lên chắc chắn sẽ chịu thiệt.
“Tam trưởng lão, ông hãy xông lên giết ông ta!”, Đại trưởng lão quát lên.
Tam tưởng lão do dự một lúc, khẽ đáp: “Được thôi...”.
Nói xong, ông ta bước từng bước về phía Cầm thái tử.
“Viên Thâm, con chó này dùng ông ta để tiêu hao sức lực của tôi, chặn ông ta lại cho tôi!”, Cầm thái tử quát lên.
“Chú...”.
“Cậu không ra tay, mọi người đều phải chết ở đây!”, Cầm thái tử quát lên.
Mặc dù Viên Thâm rất sợ nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ý của Cầm thái tử. Hắn chỉ đành run rẩy tiến lên, cắn răng lao vào chém giết với Tam trưởng lão.
“Tứ trưởng lão!”, Đại trưởng lão lại hét lên.
“Vâng!”, Tứ trưởng lão đứng ra.
“Nam Cầm!”, Cầm thái tử cũng hét lên.
“Tuân lệnh sư tôn!”, Nam Cầm nghiến răng đi tới.
“Ngũ trưởng lão!”.
“Khổng Thích Thiên!”.
...
Hai bên lần lượt gọi trợ thủ.
Nhưng những trợ thủ này có thể đánh được bao lâu? Chỉ là tăng thêm một tầng thương thế mà thôi.
Không lâu sau, bọn họ lại ngã xuống, ai nấy đều bị thương nghiêm trọng, thở hổn hển, có người e rằng không còn sống được bao lâu nữa.
Tình hình dường như lại đứng tại chỗ.
Cầm thái tử và Đại trưởng lão nhìn nhau.
“Xem ra đến lượt chúng ta rồi!”, Đại trưởng lão nghiêm túc nói.
“Đáng lẽ ông nên ra tay từ sớm, tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông!”.
Cầm thái tử lên tiếng, sau đó bước chân ra, đi về phía Đại trưởng lão.
“Để xem ai là người cười đến cuối cùng!”.
Đại trưởng lão cũng không chịu yếu thế, gian nan di chuyển, bước tới phía trước.
Đệ tử Huyết Ma Tông ở phía sau đồng loạt ngước mắt nhìn.
Đám người Nam Cầm, Khổng Thích Thiên, Tam trưởng lão, Huyết Kiêu cũng ngước mắt nhìn lên.
Bây giờ sẽ là thời khắc phân định ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Chỉ cần Cầm thái tử hoặc Đại trưởng lão có một người tử vong, đồng nghĩa trận chiến này sẽ kết thúc, thắng thua được phân định...
Đúng lúc đó, cảnh tượng khiến mọi người ngạc nhiên đã xuất hiện.
Bảy thi thể ban đầu ở dưới đất đột nhiên chậm rãi đứng dậy.
“Cái gì?”.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Cầm thái tử vội vàng dừng bước, ngạc nhiên nhìn bảy người đó.
“Các người không phải đã chết rồi sao?”, Đại trưởng lão cũng kinh ngạc, run rẩy hét lên.
“Tôi lại cho bọn họ sống lại rồi!”.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai mọi người.
Sau đó, cảnh tượng kinh hãi đập vào mắt mọi người.
Thi thể đã bị Cầm thái tử đâm xuyên tim lại dần dần đứng dậy.
Đó là thần y Lâm!
“Anh... sao còn chưa chết?”, Nam Cầm lập tức la lên thất thanh.
Nhiều người lập tức thét lên chói tai.