Người cảm thấy khó tin nhất là Cầm thái tử.
Ông ta mở to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.
Kiếm của ông ta đã xuyên thấu tim Lâm Chính. Ông ta học võ nhiều năm, cảm quan vô cùng nhạy bén, ông ta có thể khẳng định mình không đâm lệch!
Nhưng nếu tim bị đâm xuyên, vì sao… người này vẫn có thể sống lại?
Cầm thái tử cảm thấy thế giới quan của mình sắp bị lật đổ.
Người ở hiện trường cũng kinh hãi, run lên bần bật.
“Không hổ danh là thần y Lâm, lại có thể che giấu hơi thở của chúng ta một cách hoàn hảo, giúp đám người này tưởng chúng ta chết rồi! Thật tài giỏi!”.
“Tôi sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua thủ đoạn này. Rõ ràng trên người đầy thương tích, nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân không có vấn đề gì, trạng thái rất tốt!”.
“Đây là hiệu quả mà châm bạc của thần y Lâm mang lại?”.
“Thật ảo diệu”.
Bảy người cảm khái không thôi, đồng loạt tán thán.
Bọn họ chú ý đến trên người mình có không ít châm bạc, nhưng những châm bạc đó được châm vô cùng bí mật, không quan sát kỹ thì không phát hiện được.
Hóa ra lúc bắt đầu, Lâm Chính và bảy người này đã phối hợp với nhau.
Bọn họ đều giả vờ chết, mục đích là để những người kia buông lỏng cảnh giác, tự tàn sát lẫn nhau.
Lâm Chính biết mục đích của bọn họ là Huyết Hoàng Linh Chi.
Thế lực ở đây phức tạp đan xen, người như thế nào cũng có, nhưng Huyết Hoàng Linh Chi chỉ có một. Sau chuyện xảy ra tối hôm qua, mọi người đều vô cùng kiêng dè thần y Lâm, đương nhiên Lâm Chính cũng đã phát hiện ra.
Với tình hình này, Lâm Chính tin rằng đám người Huyết Ma Tông và Cầm thái tử sẽ liên thủ với nhau.
Anh cũng tin rằng, nếu anh không chết thì đám người này sẽ không tự tàn sát lẫn nhau, vì vậy nên anh đã giả chết.
Bảy người này cũng không phải kẻ ngốc, khi phát hiện xung quanh có mai phục, bọn họ cũng đồng ý phối hợp với Lâm Chính.
Vì vậy, khi hai phe đã tàn sát nhau đến sức cùng lực kiệt, bọn họ mới đứng dậy.
“Vì sao? Kiếm của tôi… rõ ràng đã đâm xuyên tim cậu, vì sao cậu vẫn có thể đứng dậy?”, Cầm thái tử nghiêm nghị, hạ giọng hỏi.
“Rất đơn giản, tôi dùng thuốc phong tỏa tim, đồng thời dùng dược vật khác thay thế công năng của tim. Trong thời gian ngắn, đừng nói là tim bị xuyên thủng, cho dù có mất thì tôi cũng sẽ không chết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Không thể nào!”, Cầm thái tử quát lên: “Trên đời này làm gì có dược vật như vậy? Có thể thay thế tim?”.
“Sao lại không? Dược vật đó còn là ông cho tôi”, Lâm Chính nói.
“Tôi cho cậu?”, Cầm thái tử kinh ngạc, lập tức hiểu ra: “Cậu đang nói đến Huyết Nhân Sâm?”.
“Không sai”, Lâm Chính gật đầu.
Cầm thái tử biến sắc.
Ông ta không hiểu y thuật, cũng không hiểu giá trị của Huyết Nhân Sâm, nhưng Lâm Chính hiểu, cũng có thể phát huy được công hiệu lớn nhất của Huyết Nhân Sâm.
Không ngờ tình thế hiện nay lại do Cầm thái tử một tay tạo ra.
“Chết tiệt!”.
Nam Cầm âm thầm mắng chửi.
Cầm thái tử sa sầm mặt, lập tức quay người rút lui.
Nhưng lúc này ông ta thương tích đầy mình, sao có thể là đối thủ của Lâm Chính?
Lâm Chính bước tới một bước, cướp lấy Huyết Hoàng Linh Chi.
Cầm thái tử vẫn muốn phản kháng, nhưng lại không phải đối thủ, bị Lâm Chính đánh một chưởng bật ra, Huyết Hoàng Linh Chi rơi trở lại vào tay anh.
Phụt!
Cầm thái tử nôn ra máu, nặng nề ngã xuống đất.
Sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó.
Lâm Chính vung tay, lấy kiếm Vũ Tôn ra, đi về phía đám đông.
“Các người đặt bẫy giết tôi, bây giờ tôi giết hết các người, chắc là không quá đáng đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đám người Cầm thái tử, Khổng Thích Thiên, Joel không nói được lời nào.
Ngược lại, đám người Huyết Ma Tông lại có lời để nói.
“Thần y Lâm, xin hãy nghe chúng tôi giải thích!”, Huyết Kiêu đứng ra, vội vàng nói.
“Chuyện này cần phải giải thích nữa sao?”.
Lâm Chính nói, định ra tay.
Đúng lúc đó, một bóng người lao tới từ phía sau lưng anh, một quyền phủ xuống, định đánh lén.
Đó là Joel!
Joel biết anh ta và Lâm Chính có thù, nếu không ra tay sớm, anh ta sẽ không có khả năng sống sót trở về!
Cho nên, anh ta phải tấn công trước! Nếu không, chờ đợi anh ta sẽ là sự giày vò vô tận và cái chết.
Nhưng rốt cuộc Joel đã đánh giá cao mình.
Anh ta vừa đến gần, Lâm Chính đã quay người, chém về phía cổ tay Joel.
Xoẹt!
Cổ tay Joel bị cắt đứt.
“A!”.
Anh ta hét lên thảm thiết.
Lâm Chính bóp cổ anh ta, nhấc anh ta lên bằng một tay.
“Cậu định làm gì? Thả tôi ra… Cậu không được giết tôi! Nếu không… Nếu không gia tộc Ám Ảnh của chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”, Joel giãy giụa gào lên.
“Nói vậy là tôi không thể giết anh, nhưng anh lại có thể giết tôi? Joel, đây là lần thứ hai anh dùng sát chiêu với tôi, tôi há lại có thể bỏ qua cho anh được sao?”, Lâm Chính nói, không có cảm xúc gì.
“Khốn nạn! Cậu chết đi cho tôi!”.
Joel biết bây giờ có nói gì Lâm Chính cũng sẽ không buông tay, chỉ đành gào lên, dùng cánh tay còn lại đánh về phía đầu Lâm Chính.
Ầm!
Tay anh ta như đấm vào sắt thép, Lâm Chính không động đậy, ngược lại tay Joel đã tê rần.
“Rốt cuộc cậu là quái vật ở đâu ra?”, Joel mở to mắt.
“Người chết cần gì phải hỏi nhiều?”.
Lâm Chính nói, kiếm trong tay chém về phía trước.
Joel rùng mình, miệng mở lớn, mắt dường như sắp rớt ra khỏi tròng mắt.
Chốc lát sau, đầu anh ta chậm rãi rơi từ trên cổ xuống, chết thảm ngay lập tức.
“Hả?”.
Nam Cầm sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Huyết Kiêu cũng liên tục lùi về sau, vẻ mặt ngạc nhiên.
Thái độ của Lâm Chính đã rất rõ ràng.
Anh không chấp nhận bất cứ sự hòa giải nào, cũng không chịu thua bất cứ sự uy hiếp nào!
Thần y Lâm đã khống chế tình hình!
Tuy nhiên, khi Lâm Chính chuẩn bị tiếp tục tính sổ những người khác, đột nhiên có bảy bóng người bao vây anh.
“Nhóc, cậu muốn tính sổ mấy người này thì cậu cứ từ từ tính, nhưng cậu phải giao Huyết Hoàng Linh Chi cho chúng tôi! Chúng tôi lấy linh chi sẽ đi ngay, nơi này không còn liên quan đén chúng tôi nữa, rõ chưa?”, ông lão để râu dài lên tiếng.
Bảy người đều không nhỏ tuổi, do ông lão đó dẫn đầu.
Trong lúc nói, tay bọn họ đã sờ lên đao.
Chỉ cần Lâm Chính dám nói một chữ không, lưỡi đao của bọn họ sẽ chém lên người Lâm Chính.
Lúc đó, Huyết Nhân Sâm chắc chắn không thể bảo vệ được Lâm Chính, anh sẽ bị chém thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Chính nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh.
Đúng lúc này, một giọng nói dõng dạc từ xa vọng lại.
“Đồ vật của Huyết Ma Tông tôi không ai có thể mang đi!”.
Dứt lời, một luồng áp lực cực lớn bỗng lan tới từ phía xa.
Trong nháy mắt, mỗi một người ở đây đều cảm thấy sợ hãi, cảm giác có một sức ép cực lớn.
“Tông chủ!”.
Đại trưởng lão kinh ngạc kêu lên.
Mọi người biến sắc.
Tông chủ Huyết Ma Tông… đến rồi?