Đó là một ông cụ với cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương. Tóc và răng đã rụng hết, hơi thở trở nên yếu ớt. Có lẽ ông ta sắp không qua khỏi.
Phản ứng đầu tiên của anh là tiến lại gần hơn, cẩn thận quan sát ông cụ. Anh chau chặt mày.
“Hả?”, có vẻ như ông cụ cũng cảm nhận được Lâm Chính nên yếu ớt ngẩng đầu lên và cố gắng mở đôi mắt đục ngàu của mình ra.
“Là một khuôn mặt lạ…hôm nay cậu được cử tới đưa cơm cho tôi à? Các người đã không cho tôi ăn nửa tháng rồi…Có điều không sao? Sau này không cần đưa tới nữa”, ông cụ yếu ớt lên tiếng. Rõ ràng là ông ta biết rõ tình hình của mình.
“Ông cụ, tôi không phải người của Huyết Ma Tông. Tôi giống ông, đều là kẻ địch của bọn họ”, Lâm Chính bước vào trong và nói.
Lúc này, ông cụ mở mắt to hơn nhiều. Ông ta nhìn Lâm Chính thế nhưng dù đã cố gắng thì cũng không ngẩng được đầu cao thêm bao nhiêu.
“Tay của cậu…hóa ra là vậy. Mắt tôi không ổn rồi. Già rồi”, ông cụ thở gấp.
Lâm Chính rút châm ra đâm lên người ông cụ. Thế nhưng châm không thể nào cắm được vào da ông ta.
“Hả?”, Lâm Chính kinh ngạc.
“Châm bạc à? Cậu định chữa trị cho tôi sao? Người trẻ à, thôi bỏ đi, mặc dù tôi sắp chết nhưng da của tôi đã được luyện thành đồng nên đao gươm thông thường không thể khiến tôi bị thương được”, ông cụ lắc đầu.
Lâm Chính im lặng, thu kim về, ấn tay vào các vị trí huyệt đạo của ông cụ. Một lúc sau, một luồng sức mạnh chạy dọc cơ thể ông ta giống như quả bóng được bơm thêm hơi. Khoảng ba, bốn giây sau cả cơ thể ông cụ được hồi phục lên nhiều, đôi mắt vốn đục ngàu cũng trở nên tinh anh hơn.
“Thật thần kỳ”.
Người đàn ông cảm thán, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. “Người trẻ, cậu là y võ à? Đây là thủ pháp mát xa gì mà lại có tác dụng với tôi thế?”
“Đây là ‘Hồi Hồn Thủ’ trong Thái Huyền Y Kinh. Tôi thường không hay dùng, không ngờ hôm nay lại có tác dụng”, Lâm Chính nói.
“Hồi Hồn Thủ sao?”, đôi mắt ông cụ ánh lên vẻ kỳ lạ.
“Cậu không dùng vì không bao giờ dùng đến đúng không? Vì chiêu này chỉ có tác dụng với người chết”, ông cụ nói giọng khàn khàn.
“Tình hình hiện tại của ông rất tệ. Còn tệ hơn cả tôi nữa. Điều kiện ở đây thiếu thốn, tôi cũng lại bị thương nặng nên tạm dùng Hồi Hồn Thủ giúp ông. Khi nào ra khỏi đây, tìm được nơi an toàn thì tôi sẽ chữa trị cho ông”, Lâm Chính nói.
“Ra khỏi đây?”
Ông cụ mỉm cười, lắc đầu “Tôi đã bị nhốt ở đây hơn 50 năm rồi. Giờ sắp chết, ra ngoài cũng có ý nghĩa gì nữa. Tôi đã không còn hi vọng gì vào cuộc sống này nữa rồi”.
“Ông…”
“Huống hồ, nếu tôi đoán không nhầm thì cả nhà giam này đang bị người của Huyết Ma Tông bao vây đúng không? Cậu muốn giúp tôi rời đi là điều không thể. Dù cậu đã ổn định thương thế cho tôi thì tôi cũng không thể giúp cậu phá vòng vây mà lao ra được”.
“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Bởi vì công phu của tôi sớm đã không còn nữa rồi”, ông cụ cười.
“Cái gì?”
Lâm Chính trố tròn mắt, nhìn ông cụ bằng vẻ không dám tin: “Nếu đã vậy thì tại sao Huyết Ma Tông vẫn giam giữ ông kỹ như vậy chứ?”
“Do họ không biết mà thôi. Thực ra từ ngày đầu tiên bị bắt thì võ công của tôi đã không còn rồi. Tông chủ trước là một kẻ vô liêm sỉ, cố tình kết thân với tôi sau đó hạ độc. Dùng độc của năm loại hoa để giết tôi khiến toàn thân tôi bị tê liệt, công phu cũng không còn. Nhưng bọn họ không biết và bao năm qua vẫn tỏ ra đề phòng tôi. Tôi rất thích nhìn thấy vẻ sợ hãi của họ”, ông cụ vừa cười vừa nói.
Lâm Chính im lặng, lấy ra chùm chìa khóa trước đó đã lấy được và mở xích cho ông lão. Ông lão ngồi phịch ra đất, thở dốc.
“Người thanh niên, có phải là cậu rất thất vọng không? Tôi không giúp được cậu”.
“Không tới mức như thế. Con người tôi không bao giờ đặt hi vọng lên hết một người. Ông không thể giúp được tôi thì tôi vẫn có thể dựa vào mình”, Lâm Chính nói.
“Cậu có cách gì được chứ?”, ông cụ cười
Lâm Chính im lặng rồi lấy từ trong người ra một cái gói, đặt xuống đất.
“Huyết Hoàng Linh Chi sao?”, ông cụ trố tròn mắt, nhìn với vẻ không dám tin.
“Tiền bối cũng biêt thứ này à?”
“Tôi chỉ nhìn thấy ảnh, chưa nhìn thấy thật bao giờ. Thật không ngờ hôm nay may mắn lại được thấy. Đúng là không uổng phí sống tới giờ phút này”, ông cụ bật cười rồi lại nhìn Lâm Chính: “Chỉ có điều thứ này không phải thần đan diệu dược gì. Nó không thể giúp cậu trở thành cao thủ trong nháy mắt được. Chẳng lẽ cậu lại đặt hi vọng vào nó?”
“Ông nhầm rồi, thứ này có thể giúp tôi trở thành cao thủ được”.
“Thật sao?”, ông cụ có phần bất ngờ.
“Chỉ có điều...cái giá phải trả cũng không hề nhẹ”.
“Giá gì?”
“Mạng của tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Ông cụ giật mình.