TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1720: CƠ THỂ VÕ THẦN

“Đúng là hết cách”, ông cụ cười chua chát.

“Tới nước này rồi tôi cũng không còn cách nào khác nữa. Theo như những gì tôi được học thì có một loại dược vật có thể kích phát năng lượng của cơ thể. Huyết Hoàng Linh Chi có thể kích phát được tiềm lực đó, đồng thời cũng vì dược lực của nó quá mạnh nên khi công dụng của nó kết thúc thì tôi cũng sẽ chết. Dù có là Đại La Kim Tiên thì cũng không cứu nổi.

Lâm Chính nói tiếp: “Vì vậy nếu không phải là bất tắc dĩ thì tôi cũng sẽ không bao giờ sử dụng đòn tự sát này”.

Ông cụ thầm thở dài: “Rốt cuộc thì ai đã tạo ra một y võ điên rồ như cậu thế?”

“Tiền bối cứ đùa”, Lâm Chính cười khổ.

“Đùa sao? Tôi nào dám. Tôi không hiểu về y võ nên phục nhất những người như cậu. Nhìn cậu còn ít tuổi chắc là thiên phú cũng giỏi lắm. Cậu giúp tôi một chuyện có được không?”

“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi không có bạn bè người thân. Người tôi yêu nhất cũng đã không còn. Tôi vô cùng cô độc. Vì vậy tôi hi vọng sau khi tôi chết, cậu có thể đóng cho tôi một cỗ quan tài, tìm nơi nào đó có núi có sông, chôn tôi ở đó, được không?”, người đàn ông cầu xin.

Lâm Chính suy nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Nếu tôi hết cách thật thì sẽ dùng Huyết Hoàng Linh Chi đưa ông cùng rời khỏi đây”.

“Nói vậy tức là cậu đồng ý rồi đúng không?”, ông cụ hỏi.

“Đương nhiên”

“Được! Được!”

Ông cụ bỗng rưng rưng nước mắt, vội vàng bước tới: “Đồ đệ tốt! Đồ đệ ngoan!”

“Hả?”, Lâm Chính tưởng mình nghe nhầm.

“Hiếm khi cậu có lòng tốt như vậy, tôi sẽ truyền thụ lại toàn bộ những gì tôi học được cho cậu. Với thiên phú của cậu thì chắc chắn sẽ biết được hết trong thời gian ngắn thôi”, ông cụ cười nói.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì mừng lắm: “Tiền bối, học hết công pháp của ông có thể chống lại kẻ địch và thoát khỏi vòng vây đúng không?”

“Không thể, cùng lắm là ra được khỏi đây nhưng rồi sẽ bị người của Huyết Ma Tông chia năm xẻ bảy thôi”, ông cụ dội cho anh một gáo nước lạnh.

“Vậy thôi khỏi”, Lâm Chính hậm hực.

“Đừng thế chứ. Tôi từng gặp tông chủ hiện tại rồi. Mạnh hơn tông chủ trước nhiều. Ông ta vốn là một thiên tài yêu nghiệt, lại được tông chủ trước bồi dưỡng nên thực lực đương nhiên là khủng khiếp. Giờ tôi truyền thụ cho cậu, người khác có thể phải tu luyện 10 năm, nhưng cậu chỉ cần trong nháy mắt là biết được thôi”, ông cụ nói.

“Vậy tiền bối hà tất dạy tôi làm gì nếu không hạ gục được ông ta?”

“Đương nhiên là giúp cậu thoát ra ngoài”.

“Điều này...”, Lâm Chính không hiểu mô tê gì.

Ông cụ chỉ cười thản nhiên: “Người trẻ, có thể trong thời gian ngắn tôi không thể luyện cậu thành người đối kháng được với tông chủ nhưng nếu tính cả Huyết Hoàng Linh Chi thì có thể đấy”.

“Hóa ra tiền bối định dùng Huyết Hoàng Linh Chi để luyện công?”, Lâm Chính bừng tỉnh.

“Không?”, ông cụ lắc đầu: “Tôi muốn truyền thụ cho cậu Cái Thế Thân Khu, để cơ thể của cậu biến thành mình đồng da sắt, sau đó hấp thụ thêm sức mạnh của Lạc Linh Huyết, phá vòng vây và thoát ra ngoài".

Dứt lời, Lâm Chính trố tròn mắt.

“Không ai có thể hấp thụ toàn bộ sức mạnh của Huyết Hoàng Linh Chi. Dù nó ở đây mà tôi còn không cảm nhận được hết sức mạnh của nó. Tiền bối, không có cơ thể nào có thể chịu đựng được sức mạnh của nó đâu”, Lâm Chính nói.

Dù là một trăm con voi ở đây thì cũng sẽ bị nổ tung bởi sức mạnh của nó một khi hấp thụ vào cơ thể. Vậy nên ngay cả Tiên Thiên Cương Khu của Lâm Chính cũng không là gì.

“Không sao! Vì dù sao thì mấy chục năm trước cũng rất ít người thấy được loại thần công này”, ông cụ cười thản nhiên, sau đó chộp lấy tay Lâm Chính và vén tay áo lên.

“Cậu phải cảm thấy may mắn vì chỉ bị mất cánh tay bên kia đấy. Nếu mà là cánh tay có 20 giọt Lạc Linh Huyết này thì quả là đáng tiếc”.

“Thực ra tôi có thẻ dùng Huyết Hoàng Linh Chi để mọc lại tay. Trước đây thì không thể, giờ có cây linh chi này thì lại khác”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cho nên cậu tu luyện cơ thể võ thần cũng không phải là điều gì quá khó. Cậu có thể mượn sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Cậu đã sở hữu Tiên Thiên Cương Khu rồi, giờ chỉ là thiếu thêm một bước nữa thôi”.

“Bước gì cơ?”

“Thăng hoa”.

“Thăng hoa sao?”, Lâm Chính hoang mang.

Ông cụ giơ cánh tay khô héo của mình lên, xắn tay áo, tay còn lại chộp lấy cổ tay mình.

“A!!!”, ông cụ gào lớn.

Da cánh tay bị ông ta lột ra. Bên dưới lớp da đó là những điểm sáng lấp lánh.

“Lạc Linh Huyết", Lâm Chính kinh hoàng.

“Người trẻ, giờ cậu có 30 giọt Lạc Linh Huyết, có thể kích hoạt cơ thể võ thần”, ông cụ cười yếu ớt.

Đọc truyện chữ Full