Tông chủ Huyết Ma Tông yên tĩnh ngồi trong đại điện, lạnh lùng nhìn đám người Đại trưởng lão ở bên dưới.
Lúc này, bọn họ ai nấy đều quần áo nhếch nhác, toàn thân đầy vết cào, máu chảy đầm đìa, nằm ở dưới đất thê thảm không nỡ nhìn.
Vài người đã hôn mê, vài người còn đang thở hổn hển, khó khăn mở mắt ra.
Đại trưởng lão cũng thở hổn hển, bộ dạng có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Ai có thể ngờ được đây là Đại trưởng lão oai phong một cõi của Huyết Ma Tông?
Tình trạng thê thảm như vậy khiến người của Huyết Ma Tông ở đây đều trợn tròn mắt.
“Ai làm?”, tông chủ Huyết Ma Tông khẽ hít một hơi, bình tĩnh hỏi.
“Không rõ”, người bên cạnh trả lời.
“Không rõ?”.
“Vâng, người ra tay quá nhiều, cụ thể là ai làm… không rõ…”.
“Quá nhiều? Có bao nhiêu?”.
“Khoảng mười hai mươi nghìn người, cũng có thể là ba mươi bốn mươi nghìn người”.
“Bọn họ đã đụng phải quân đội sao?”.
“Không phải, nhưng còn đáng sợ hơn cả quân đội”.
“Rốt cuộc là ai?”.
“Người dân bình thường, thuộc khu vực Học viện Huyền Y Phái, trong ngoài đầy những người…”.
“Chỉ là đám người dân bình thường mà có thể đối phó với đám Huyết Ngân? Ông tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Những người này ai không phải tinh anh của Huyết Ma Tông chúng ta? Nếu nói bọn họ tàn sát hơn vạn người thì có lẽ là không thực tế, nhưng nếu muốn yên ổn rời đi thì không có vấn đề gì lớn”.
“Tông chủ, không chạy thoát được”.
“Sao không chạy thoát được?”.
“Học viện Huyền Y Phái bị bao vây cả trong lẫn ngoài. Bọn họ chạy ra khỏi Học viện Huyền Y Phái, nhưng đường đi bên ngoài cũng bị người dân chặn kín, bọn họ không có chỗ nào để chạy”.
“Chặn mấy con đường?”.
“Rất nhiều, khoảng nửa thành phố”.
“Nửa… Nửa thành phố?”.
“Những năm qua, Học viện Huyền Y Phái của thần y Lâm luôn làm công ích, khám bệnh từ thiện. Y thuật của người trong học viện rất tốt, hơn nữa còn chữa bệnh không cần tiền. Lãnh đạo người dân ở khắp trời Nam đất Bắc đến khám bệnh đều được đối xử bình đẳng, bọn họ đã cứu nhiều người dân, cũng đã trị khỏi cho nhiều nhân vật lớn. Ầy, thật ra chuyện này cũng trách Đại trưởng lão, ông ấy đã kéo lê việc này! Người của Học viện Huyền Y Phái thà chết cũng không chịu quy hàng Huyết Ma Tông, trưởng lão sử dụng vũ lực ép bức bọn họ, khi động vào Tần Bách Tùng thì bị người ta quay video tung lên mạng, bởi thế mới làm lớn chuyện, kinh động cả phía bên đó”.
“Là thế sao?”.
Tông chủ Huyết Ma Tông trở nên trầm ngâm.
“Tông chủ, chuyện này đã lan truyền rộng khắp, Huyết Ma Tông chúng ta có thể nói là đã trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, mất hết mặt mũi”, người đó lại chắp tay.
“Gây ra trò cười lớn như vậy còn có mặt mũi nào được sao? Kéo đám vô dụng này xuống lột da rút gân, xử tử hết cho tôi”, tông chủ Huyết Ma Tông nói.
Vừa dứt lời, Đại trưởng lão nằm dưới đất kinh hãi, cố hết sức thở hổn hển: “Tông chủ… tha… tha mạng…”.
“Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nhưng ông lại làm tôi thất vọng, sao tôi có thể tha cho ông?”, tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng nói.
Đại trưởng lão vô cùng tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, người lúc trước lại lên tiếng: “Tông chủ, không thể giết những người này, ông phải giao nộp bọn họ ra”.
“Giao nộp? Giao cho ai?”.
“Cảnh sát”.
“Vì sao?”.
“Lúc đó các trưởng lão cũng bị dồn đến mức nóng ruột, ra tay giết không ít người, làm lớn chuyện lên rồi”.
“Thế à? Giết nhiều người như vậy mà còn không chạy thoát, đám vô dụng này để lại Huyết Ma Tông chúng ta cũng không có tác dụng gì, nếu phải giao bọn họ ra thì giao đi! Nhưng chuyện này không thể kết thúc như vậy”.
“Tông chủ còn muốn thế nào?”.
“Mặt mũi Huyết Ma Tông đã mất, phải tìm lại!”.
“Bây giờ không thích hợp ra tay nữa”.
“Nếu không ra tay, đồng minh của Huyết Ma Tông chúng ta sẽ rất thất vọng về chúng ta, đến lúc đại hội phải làm sao?".
“À… Chuyện tông chủ cân nhắc quả thật cần phải chú ý…”.
“Huyết Phong đến chưa?”.
"Tối hôm qua cậu ta đã về rồi, đang tu luyện ở hồ máu”.
“Phái cậu ta đi, lấy đầu những người có liên quan về!”.
“Vâng!”.
Người đó chắp tay, chậm rãi lùi lại.
Lúc này, lại một đệ tử chạy vào điện.
“Tông chủ, lửa lớn đã thiêu hai ngày, có dừng lại không?”, đệ tử cung kính hỏi.
“Thần y Lâm có tiên thiên cương khu, nước lửa khó làm gì được, nhưng thiêu sống hai ngày, ít nhiều cũng phải chết rồi mới đúng. Huyết Kiêu!”.
“Có!”.
“Ông đi xem xem, nếu vẫn chưa thiêu cháy thì tiếp tục thiêu. Nếu chết rồi thì xem thi thể còn hoàn chỉnh hay không, còn hoàn chỉnh thì đem về cho tôi, tôi rất có hứng thú với tiên thiên cương khu của cậu ta”.
“Tuân lệnh!”.
Huyết Kiêu nhận lệnh, bước nhanh về phía cấm địa.
Lúc này, cấm địa đã toàn một màu đỏ, sóng lửa ngút trời.
Các đệ tử Huyết Ma Tông ôm củi lửa chất đống ra vào lối vào cấm địa, trên mặt mỗi người đều nóng đến đỏ bừng, mồ hôi như mưa.
Huyết Kiêu vận công đi vào bên trong.
Mặt đất ở bên trong đã bị nướng đỏ.
Chiếc lồng đúc bằng hàn thiết Bắc Hải cũng đỏ rực, dường như sắp nóng chảy, lửa lớn trong đó vẫn đang sôi trào.
Mấy tinh nhuệ Huyết Ma Tông đứng ở trước lồng phóng ra khí kình để duy trì độ mạnh của lửa.
“Dừng tay!”.
Huyết Kiêu hô lên một tiếng.
Tất cả đệ tử đều dừng lại.
“Huyết Kiêu đại nhân!”.
Vài tinh nhuệ tiến tới chắp tay.
“Tông chủ lệnh tôi đến kiểm tra tình hình, các cậu dập lửa đi!”.
“Vâng!”.
Bọn họ gật đầu, vội vàng xách nước đã chuẩn bị xong từ bên ngoài tới, tạt vào trong lồng.
Soạt!
Soạt!
…
Mấy chục thùng nước lạnh tạt vào lồng giam, thế lửa mới giảm bớt một chút.
Ngọn lửa đáng sợ phải dập cả nửa tiếng đồng hồ mới dập tắt hẳn.
Giữa lồng giam toàn là tro tàn, chất thành một tầng dày hơn một mét, còn thần y Lâm đã không nhìn thấy nữa.
“Thiêu đến mức không còn thấy xương nữa sao?”.
Huyết Kiêu âm thầm lẩm bẩm.
“Đại nhân, có cần vào trong xem không?”.
“Lồng giam bị khóa, làm sao vào trong được?”.
“Đại nhân, mặc dù lồng giam này được đúc bằng hàn thiết Bắc Hải, nhưng trải qua hai ngày thiêu đốt với nhiệt độ cao, nó đã bị nung chảy biến dạng, chỉ cần bẻ một cái là cong”, tinh nhuệ ở bên cạnh cười nói, đưa tay ra, song sắt thô to của lồng đã bị bẻ cong.
Huyết Kiêu cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng nhiệm vụ chủ yếu bây giờ không phải chuyện này.
Ông ta bước vào trong, đạp lên tro tàn dày nặng, quan sát kỹ dưới chân, muốn xem xem thi thể của thần y Lâm có còn sót lại gì không, tiện cho ông ta còn mang về báo cáo với tông chủ Huyết Ma Tông.
Vù!
Đúng lúc đó, một cánh tay đột nhiên thò ra từ trong tro tàn, chụp lấy cẳng chân của Huyết Kiêu.
“Hả?”.
Huyết Kiêu sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, suýt chút nữa sởn tóc gáy, vội vàng rút chân ra.
Một giây sau, cánh tay kia kéo ông ta té lộn nhào.
Sau đó, một bóng người bước ra từ trong tro tàn đen thui, một tay chụp lấy cánh tay của Huyết Kiêu, nhấc ông ta lên bằng một tay, cứ như xách gà con.
“Cái gì?”.
“Cậu… Cậu chưa chết?”.
“Không thể nào!”.
Tiếng la hét kinh hoàng thảm thiết vang vọng khắp cấm địa.