Huyết Kiêu cũng bàng hoàng. Ông ta thề là cả đời này chưa bao giờ gặp cảnh tượng nào khủng khiếp như thế.
Người trước mặt có nước da bóng loáng, hoàn toàn không hề có dấu vết bị thương. Khuôn mặt như thiên thần đó chính là thần y Lâm.
Tóc tai, quấn áo của anh bị đốt trụi, cơ bắp cuồn cuộn và điều khiến mọi người kinh ngạc nhất có lẽ chính là đôi mắt của anh. Đôi mắt đã biến thành màu vàng. Giống như đôi mắt của thần linh.
Huyết Kiêu run rẩy. Ông ta cảm nhận được sát khí hừng hực trong đôi mắt đó. Đồng thời đối phương cũng tỏa ra khí tức kinh thiên động địa.
Không biết tại sao mà ông ta có cảm giác người đứng trước mình chính là thần linh. Là một người bất bại. Và ông ta chẳng khác gì một hạt cát.
“Thả Huyết Kiêu đại nhân ra”.
“Đồ chán sống kia”, các đệ tử của Huyết Ma Tông bừng tỉnh, đồng loạt rút kiếm ra lao về phía Lâm Chính.
“Hừ”, đôi mắt anh lóe sáng. Anh đưa cánh tay trái lên, quét một đường.
Rầm rầm! Một luồng khí tức bùng nổ, phóng về phía đám đệ tử. Trong nháy mắt, cơ thể họ đổ rạp xuống và nát bét...
“Chân khí sao?”, Huyết Kiêu trố tròn mắt. Thần y Lâm lại sở hữu cả chân khí sao?
Hơn nữa không phải chân khí thông thường. Thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều. Ngay cả cánh tay trái của anh cũng mọc lại rồi. Không phải anh chỉ có một cánh tay sao?
Vô số những điều nghi ngờ xuất hiện trong đầu Huyết Kiêu. Thế nhưng ông ta chẳng kịp suy nghĩ, vì nỗi sợ lúc này đã bủa vây lấy ông ta rồi.
Những đệ tử khác sợ tới mức không dám lao lên. Họ đứng im tại chỗ.
“Mau đi thông báo cho tông chủ”.
“Nhanh!”
Một vài người đệ tử kêu lên rồi quay đầu chạy. Tất cả đều mặc kệ sự sống chết của Huyết Kiêu.
Huyết Kiêu biết rằng muốn sống sót thì chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình.
“Thần y Lâm, đừng giết tôi. Tôi...tôi không hề muốn hại cậu. Tất cả đều là quyết định của tông chủ, tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi”, Huyết Kiêu vội kêu.
Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì, anh giơ tay lên định đạp nát đầu ông ta. Thế là Huyết Kiêu đành phải hét lên: “Thần y Lâm, nếu cậu không giết tôi thì tôi sẽ nói cho cậu một tin quan trọng”.
“Hả?”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tin quan trọng gì?”
“Là tin liên quan tới học viện Huyền Y Phái. Tông chủ muốn chiếm Huyền Y Phái của cậu nên trước đó đã cử Huyết Ngân trưởng lão đi, thế nhưng họ đã thất bại, khiến cho tông môn bị mất mặt. Lần này tông chủ hạ quyết tâm nên đã cử một kẻ giết người không chớp mắt tới học viện của cậu. Tôi nghĩ có lẽ người đó đã xuất phát rồi. Thần y Lâm, nếu giờ cậu không mau về thì sẽ phải thu dọn thi thể của những người khác trong học viện mất”, Huyết Kiêu lên tiếng.
Dứt lời, Lâm Chính tái mặt: “Thật không?”
“Không tin cậu xem”, Huyết Kiêu vội vàng lấy điện thoại ra, phát đoạn video Tần Bách Tùng bị ngược đãi cho Lâm Chính xem.
Lâm Chính nổi giận: “Lập tức ra lệnh cho kẻ đó quay về”.
“Ngoài tông chủ ra, không ai có thể ra lệnh được cho người đó”, Huyết Kiêu run rẩy nói.
Lâm Chính biết lúc này không còn thời gian nữa bèn buông tay nhưng không để ông ta đi mà lột đồ của ông ta ra, mặc vào người rồi lao ra khỏi cấm địa”.
“Là thần y Lâm”
“Mau chặn cậu ta lại”.
Tiếng hô của các đệ tử vang lên. Thế nhưng không ai ngăn được Lâm Chính. Anh cứ thế lao ra khỏi Huyết Ma Tông.
Tông chủ cũng thất kinh, định ra tay chặn anh lại. Nhưng tốc độ của Lâm Chính nhanh khủng khiếp, ông ta căn bản không thể đuổi kịp.
“Thần y Lâm, cậu không thoát được đâu. Dù cậu có chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ biến cậu thành tro bụi. Ha ha…”, tông chủ bật cười.
“Không cần tới chân trời góc bể đâu. Ngày mai, tôi sẽ lại tới Huyết Ma Tông”, Lâm Chính lạnh giọng đáp lại.
“Ngày mai sao?”, tông chủ tỏ vẻ nghi ngờ, cảm giác có gì đó không ổn. Ông ta mơ hồ ý thức được điều gì đó bèn chạy vào cấm địa nhưng không thấy Huyết Kiêu đâu mà thấy một đệ tử trần truồng khác đang đứng đó với vẻ căng thẳng.
“Huyết Kiêu đâu?", tông chủ hỏi.
“Bẩm tông chủ, Huyết Kiêu đại nhân lấy đồ của tôi, nói là đi nghỉ rồi”, người đệ tử vội vàng đáp lại.
“Đồ ngốc này”, tông chủ tát cho người đệ tử một phát. Người đệ tử bay bật ra, đập mạnh vào bức tường chết tại chỗ. Đám đông tái mặt.
“Huyết Kiêu vì muốn sống nên đã nói cho thần y Lâm biết chuyện Huyết Phong tới học viện Huyền Y Phái. Cậu ta tới viện trợ cho học viện rồi”, tông chủ hừ giọng: “Tên phản đồ Huyết Kiêu có lẽ chưa chạy xa được. Đi, đi bắt ông ta về cho tôi”.
“Vâng”.
“Ngoài ra cử người ngay lập tức cử người tới Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu tiêu diệt bọn chúng cho tôi. Quyết không nương tay”.
“Tuân lệnh”.