Thanh đao này là do tông chủ đích thân tặng cho Huyết Phong. Nghe nói thanh đao này trước đó thuộc về Đại trưởng lão.
Thanh đao này đã giết chết hơn bảy nghìn người rồi. Vậy mà hôm nay, nó lại nát vụn khi chém vào cổ Lâm Chính.
Không thể nào! Xác thịt một người mà có thể cứng hơn cả đao gươm sao?Huyết Phong nín thở, hai mắt đanh lại.
“Những người này đều là do anh làm bị thương phải không”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy, sao thế? Thần y Lâm, cậu có thể chạy ra khỏi cấm địa của Huyết Ma Tông, cậu làm thế nào vậy? Sắt lạnh Bắc Hàn không phải thứ mà người bình thường có thể phá vỡ được”, Huyết Phong điềm đạm nói.
Anh ta cảm thấy có hứng thú với điều này. Thế nhưng Lâm Chính thì không muốn nói nhiều với anh ta.
“Anh đáng phải chết”, Lâm Chính chỉ đơn giản nói ra vài từ.
Sau đó...
Vụt! Anh đột nhiên biến mất.
Huyết Phong tái mặt. Vội vàng lùi lại. Thế nhưng anh ta vừa làm vậy thì đã bị một cú đấm giáng xuống.
Bụp! Người này bay bật ra như một viên đạn, lao xuyên qua vô số tòa nhà, cuối cùng rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.
Anh ta bò dậy một cách khó khăn. Vùng ngực đau nhói, hõm xuống. Huyết Phong ho khù khụ, miệng nôn ra máu.
Cú đấm suýt nữa khiến anh ta bị vỡ nát lục phủ ngũ tạng. Huyết Phong hai mắt đỏ au, cố gắng đứng dậy với ý đồ định giao đấu tiếp với Lâm Chính.
Thế nhưng khi anh ta vừa đứng lên thì Lâm Chính đã bước tới ngay trước mặt. Từ khoảng cách hàng mét mà anh có thể di chuyển trong nháy mắt như vậy khiến Huyết Phong giật bắn mình. Anh ta nào dám do dự, vội vàng tung một chưởng đánh. Chưởng lực cực mạnh, giống như sói vồ mồ, không thể chặn lại.
Lâm Chính cũng tung chưởng đỡ lại. Hai bên giao đấu, Huyết Phong chỉ cảm thấy tay mình như muốn nát vụn. Luồng sức mạnh chạy dọc đầu ngón tay của anh ta, khiến anh ta không chịu đựng được thêm nữa, cứ thế bị đánh lùi lại.
Vụt!
Đột nhiên...Lâm Chính siết cổ Huyết Phong.
Huyết Phong vội né đòn nhưng không kịp. Lâm Chính đập mạnh Huyết Phong xuống đất.
Rầm! Mặt đất rung chuyển, nứt ra thành nhiều đường. Cơ thể Huyết Phong cũng bấy nhầy.
“Anh khiến bao nhiêu người bị thương thì tôi sẽ xé anh ra thành từng đấy mảnh. Chắc anh không có ý kiến gì chứ?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Giọng nói của anh lạnh tới ghê người. Huyết Phong trố tròn mắt. Anh ta định nói gì đó...
Rắc...Một cánh tay của anh ta đã bị Lâm Chính xé rách.
Cơn đau mãnh liệt khiến anh ta co giật.Thế nhưng anh ta không hét lên mà chỉ nghiến răng, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Rõ ràng...Anh ta không sợ đau...Càng không sợ chết.
Tông chủ dám giao chuyện này cho anh ta thì ông ta cũng biết rõ Huyết Phong sẽ không khiến Huyết Ma Tông mất mặt. Dù anh ta có thất bại.
Lâm Chính chau mày, đưa tay ra siết chân phải của anh ta.
Quả nhiên...Huyết Phong vẫn không hề tỏ ra sợ hãi mà chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Rắc! Anh bẻ gãy chân của Huyết Phong.
Thế mà...Huyết Phong vẫn chỉ chau chặt mày, không hề tỏ ra đau đớn.
“Thần y Lâm, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của cậu. Cậu muốn giết thì giết đi. Tất cả những người kia đều do tôi làm bị thương cả. Tôi không hề cảm thấy áy náy. Bởi vì tôi làm vì Huyết Ma Tông vĩ đại. Tôi nguyện chết vì tông chủ..”, Huyết Phong hét lớn. Giọng nói anh ra chứa đầy sự kính nể. Hoàn toàn không cảm thấy hối hận.
Đám đông nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận. Lâm Chính không hề tức giận. Ngược lại, anh vô cùng điềm tĩnh.
“Anh không sợ phải không?”
“Tại sao tôi phải sợ?”
“Anh biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì cơn đau và nỗi sợ của anh vẫn chưa đạt tới đỉnh điểm”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, Huyết Phong giật mình. Rõ ràng là anh ta không hiểu ý của Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên siết mạnh cổ của Huyết Phong, tay còn lại lấy châm bạc ra: “Để tôi cho anh biết thế nào là đau đớn thật, thế nào là sống không bằng chết nhé...”
Nói xong, anh ghim châm lên người người đàn ông.
“Á!”, người đàn ông kêu rên thảm thiết. Tiếng hét vang vọng trong không gian.
Dù là cơ thể có bị đốt cháy hay là rơi xuống hầm băng thì cũng chưa là gì so với cơn đau này. Cơ thể anh ta run rẩy, rồi co giật. Anh ta thật sự không thể chịu đựng được nữa.
“Dừng tay! Tha cho tôi...xin cậu tha cho tôi...”, hai mắt Huyết Phong đỏ ngàu, lưỡi cắn tới chảy máu.
Thế nhưng Lâm Chính không hề dừng lại, chỉ tiếp tục ghim châm. Huyết Phong gào tới khản cả họng. Máu nôn ra bằng hết. Đúng là còn kinh khủng hơn xuống 18 tầng địa ngục.
Đúng lúc này, điện thoại của Huyết Phong đổ chuông. Lâm Chính chau mày, anh lấy ra xem.
Là tông chủ gọi tới. Anh do dự sau đó ấn nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng cười của tông chủ: “Thần y lâm, Huyết Phong chắc rơi vào tay cậu rồi chứ gì...chỉ đáng tiếc...cậu vẫn chưa thắng đâu”.