Lâm Chính không thấy bất ngờ với cuộc gọi này.
Dù sao trong mắt tông chủ Huyết Ma Tông thì anh vội vàng rời khỏi Huyết Ma Tông chắc chắn là để cứu viện cho học viện Huyền Y Phái.
Ông ta gọi cuộc điện thoại này cũng là muốn xác nhận xem Huyết Phong có thành công hay không.
Lúc này, nếu Huyết Phong thành công thì người nghe điện thoại chắc chắn là anh ta, nếu thất bại thì sẽ là Lâm Chính.
Nhưng tông chủ Huyết Ma Tông nói cậu không hề thắng nghĩa là sao?
Lâm Chính nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Ông muốn nói gì?”.
“Cậu cứu được bao nhiêu người nào?”, tông chủ Huyết Ma Tông mỉm cười, rồi tắt điện thoại.
Lâm Chính nghe thấy thế thì hơi ngẩn ra.
Cứu được bao nhiêu người?
Lẽ nào… tông chủ Huyết Ma Tông còn phái những người khác hãm hại người của học viện Huyền Y Phái?
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhìn Huyết Phong chằm chằm: “Nói! Đồng bọn của anh ở đâu?”.
Nhưng Huyết Phong cắn chặt răng, không nói câu nào.
Lâm Chính liền bẻ gãy hai chân anh ta.
Nỗi đau đớn dữ dội bỗng ập đến, nhưng ý chí của Huyết Phong vẫn vô cùng kiên định, nỗi đau này cũng không thể khiến anh ta mảy may dao động.
“Được, vậy thì đừng trách tôi!”.
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, lại lấy châm bạc ra.
Nhìn những cây châm bạc nhỏ bé sáng loáng, cuối cùng sắc mặt Huyết Phong cũng tỏ vẻ sợ hãi.
So với việc bị bẻ gãy tay chân thì rõ ràng là anh ta sợ những thứ này hơn.
“Thần y Lâm…”
Huyết Phong đang định lên tiếng, nhưng Lâm Chính đã đâm toàn bộ châm bạc vào người anh ta.
“A!”.
Tiếng hét vang thấu trời xanh.
Huyết Phong giãy đành đạch, không ngừng la hét, dường như cổ họng cũng sắp rách toạc.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn anh ta, một lúc sau mới rút mấy cây châm bạc ra.
Nỗi đau giảm đi một chút.
“Có nói không?”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Tôi nói, tôi nói!”, Huyết Phong kêu lên.
Anh ta không thể chịu đựng được nữa.
Nỗi đau như đến từ linh hồn này không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Anh ta thà vứt bỏ tất cả, bao gồm cả tính mạng mình, cũng không muốn nếm lại mùi vị đau đớn đó nữa.
“Đồng bọn của anh đâu?”, Lâm Chính trầm giọng quát.
“Tôi… không có đồng bọn, tông chủ chỉ phái một mình tôi đến…”, Huyết Phong yếu ớt nói.
“Một mình anh? Đừng có lừa tôi!”, Lâm Chính dữ tợn nói, nhón châm định đâm.
“Thần y Lâm, tôi không lừa cậu! Tôi xin thề! Tông chủ thực sự chỉ phái một mình tôi đến, ông ấy không cần phái nhiều người làm gì cả, một mình tôi là đủ đối phó với người ở học viện Huyền Y Phái rồi. Nếu tôi không làm được thì chắc chắn là bị cậu ngăn cản. Như vậy thì phái nhiều người hơn nữa cũng có ý nghĩa gì chứ?”, Huyết Phong vội giải thích.
Lâm Chính nghe thấy thế, cũng cảm thấy có lý.
Đúng vậy, đã đến nước này rồi thì Huyết Phong không cần phải lừa anh.
“Vậy rốt cuộc là sao nhỉ?”.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bỗng nhiên anh như nhớ ra gì đó, cầm lấy điện thoại của Huyết Phong, nhỏ giọng nói: “Ở Huyết Ma Tông anh có người nào có mối quan hệ rất tốt không?”.
“Có… Huyết Khổng…”
“Đó có phải là người bên cạnh tông chủ không?”.
“Không, Huyết Khổng quản lý hậu cần”.
“Nói vậy thì chắc là anh ta vẫn chưa biết anh bị tôi bắt nhỉ?”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Trừ khi hiện giờ tông chủ chạy đến bộ phận hậu cần nói cho anh ấy biết”.
“Được rồi, anh lập tức gọi cho anh ta, hỏi anh ta xem gần đây Huyết Ma Tông có hành động gì khác với Dương Hoa không!”.
Lâm Chính trầm giọng nói, rồi tìm số điện thoại của Huyết Khổng, bấm nút gọi.
Một lát sau, đầu bên kia nghe máy, một giọng nói hơi ngạc nhiên vang lên.
“Huyết Phong? Sao anh lại có thời gian gọi cho tôi thế? Chẳng phải anh được tông chủ phái đến học viện Huyền Y Phái làm việc rồi sao?”.
“Anh đừng quan tâm nhiều như vậy… Huyết Khổng, tôi hỏi anh, có phải gần đây tông chủ lại có hành động gì không?”, Huyết Phong nhỏ giọng hỏi.
“Anh hỏi chuyện này làm gì?”.
“Anh mau trả lời đi…”, Huyết Phong thúc giục.
Huyết Khổng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn trả lời.
“Mấy tiếng trước, nhóm Huyết Ảnh và Huyết Sát lấy một lô trang bị ở chỗ tôi, nghe nói bọn họ nhận lệnh đến Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu làm việc. Tôi thấy chắc là tông chủ nổi giận, nên phái người đến tiêu diệt hai tông môn này”, Huyết Khổng nói.
Anh ta vừa dứt lời, đầu óc Lâm Chính liền trở nên trống rỗng…
Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu?
Huyết Ma Tông muốn ra tay với hai nơi này sao?
“Bọn họ xuất phát lúc nào?”, Lâm Chính không quan tâm được nhiều nữa, vô thức gầm lên.
Hiển nhiên Huyết Khổng không kịp phản ứng, kinh ngạc đáp: “3 tiếng trước thì phải…”
Lâm Chính không nghĩ nhiều, lập tức tắt điện thoại, rồi cầm mấy châm bạc đâm về phía Huyết Phong.
“Đừng… đừng…”
Huyết Phong còn tưởng mấy cây châm bạc này sẽ khiến anh ta sống không bằng chết, nào ngờ châm vừa đâm vào, hai mắt anh ta liền tối sầm, lăn ra ngất xỉu.
“Hùng Trưởng Bạch!”.
Lâm Chính ngoảnh phắt lại gọi.
Lúc này bọn họ mới hoàn hồn lại, vội chạy tới trước mặt Lâm Chính.
“Thầy…”
“Nhốt người này lại, sau đó nhanh chóng chữa trị cho những người khác”, Lâm Chính trầm giọng quát.
“Vâng”.
Hùng Trưởng Bạch lập tức sắp xếp mọi người hành động.
Tuy rất nhiều người bị đứt tay chân, nhưng do lưỡi đao của Huyết Phong cực kỳ sắc bén, muốn nối chi cũng không quá khó. Với y học hiện đại, ngay cả cánh tay của Tần Ngưng cũng có thể nối được một cách hoàn hảo.
Nhưng có một số người bị thương rất nặng.
Ví dụ như Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm!”.
Chỉ nghe thấy một giọng nói hét lên.
Sau đó giảng sư Triệu Khuê An của học viện xông tới.
“Sao vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Triệu Khuê An gấp gáp kêu lên: “Giám đốc Mã không ổn rồi, Chủ tịch Lâm, cậu mau qua đó xem đi!”.
Lâm Chính như ngừng thở, lập tức chạy tới phòng phẫu thuật gần nhất.
Lúc này Mã Hải đã được người của học viện Huyền Y Phái đưa lên bàn phẫu thuật, mấy nhân viên y tế đang cầm máu cho ông ta.
Nhìn tình trạng lúc này của ông ta thì hiển nhiên ca phẫu thuật đã bắt đầu từ 10 phút trước.
10 phút trước, Huyết Phong vẫn chưa bị chế ngự.
Những nhân viên y tế này đã cấp cứu cho người bị thương ngay dưới lưỡi đao hung tàn…
Đúng là khiến người ta kính nể.
Lâm Chính vội lấy châm bạc ra đâm mấy cái, nhưng chưa bắt mạch ngay cho Mã Hải.
Một lát sau, vẻ mặt anh trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Thầy, Mã Hải sao rồi? Cứu được không?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi.
“Cứu được, nhưng… tôi phải mất ít nhất một tiếng để ổn định vết thương của ông ta”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Một tiếng?”.
Cả người Hùng Trưởng Bạch run rẩy, lập tức hiểu điều này có nghĩa là gì.
Lâm Chính muốn cứu Mã Hải thì phải sau một tiếng mới xử lý được nguy cơ của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn.
Nếu vậy thì sẽ có càng nhiều người mất mạng hơn.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho người phụ trách của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn, để bọn họ nhanh chóng rút khỏi tông môn, đồng thời lại gửi tin nhắn cho Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái, yêu cầu bọn họ hỏa tốc chi viện cho hai địa điểm này.
Mặc kệ.
Cứu người quan trọng hơn.
Lâm Chính đanh mặt lại, bắt đầu chữa trị cho Mã Hải.
Mọi người tập trung tinh thần, xử lý vết thương của ông ta.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua…