TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1743: TÔI KHOÁC LÁC DỌA NGƯỜI LÚC NÀO?

Hóa ra đòn tấn công mãnh liệt của tông chủ Huyết Ma Tông lúc trước không phải vì giết chết Lâm Chính, mà là để bôi bụi phấn màu đỏ máu quái dị lên bề ngoài da của anh, sau đó dùng chiêu pháp này khiến nó thấm vào cơ thể anh.

“Nhìn qua chúng giống như bụi phấn, thật ra nó là thứ giống như khí. Mặc dù cơ thể võ thần kim cương bất hoại, bất tử bất diệt, nhưng chung quy nó chỉ là một lớp da của cậu mà thôi! Nếu đã là da thì sẽ có lỗ chân lông, có thể lọt khí. Khí tức lại là mấu chốt để phá vỡ cơ thể võ thần! Thần y Lâm, cậu thua rồi! Số khí này có thể lấy mạng cậu trong vòng mười giây! Ha ha ha ha…”, tông chủ Huyết Ma Tông cười lớn, vô cùng đắc ý.

Có thể chiến thắng một nhân vật có cơ thể võ thần, điều này đối với bất cứ ai mà nói đều là chuyện đủ để tự hào.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên đếm ra miệng.

“Mười!”.

“Hả?”, tông chủ Huyết Ma Tông ngạc nhiên.

“Chín!”, Lâm Chính lại đếm.

“Cậu đang làm gì vậy?”, tông chủ Huyết Ma Tông nhíu chặt mày.

Lâm Chính lại tiếp tục đếm: “Tám! Bảy! Sáu! Năm! Bốn! Ba! Hai! Một…”.

Đợi đếm xong, Lâm Chính đã đứng lên trở lại.

Tông chủ Huyết Ma Tông há hốc miệng, ngây người ra.

Rốt cuộc ông ta cũng biết Lâm Chính đang đếm cái gì.

Anh đang đếm giây!

Tông chủ Huyết Ma Tông nói trong vòng mười giây sẽ lấy mạng Lâm Chính, Lâm Chính lại chứng minh với ông ta rằng sau mười giây, anh vẫn bình an vô sự.

“Sao lại như vậy? Sao cậu… cậu… lại không hề gì?”, tông chủ Huyết Ma Tông ngạc nhiên chỉ Lâm Chính, hỏi.

“Lý rất đơn giản”.

Lâm Chính nói: “Chiêu của ông thật ra không phải công pháp võ thuật gì, mà chỉ là loại độc đơn giản nhất! Lớp khí mà ông nói chỉ là khí độc, dù có thể xâm nhập vào da thịt tôi, vào cơ thể tôi khiến tôi trúng độc, nhưng… trong mắt tôi, nó không phải độc gì lợi hại, muốn giải độc này cũng cực kỳ dễ dàng! Tông chủ Huyết Ma Tông, ông muốn dùng chiêu này diệt tôi, có phải suy nghĩ xa quá rồi không?”.

“Cậu…”, tông chủ Huyết Ma Tông há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.

Không lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại.

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm, thuật y võ của cậu đã đạt tới trình độ cao siêu. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi vẫn phải khen cậu một câu, lợi hại!”, tông chủ Huyết Ma Tông nói: “Có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, không cần phải tiếp tục đánh giết nữa”.

“Sao? Đánh không thắng lại muốn làm hòa? Tông chủ Huyết Ma Tông, ông tính toán hay thật”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Đánh không thắng? Thần y Lâm, cậu nghĩ tôi sợ cậu thật sao? Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi. Tôi không giết chết cậu, cậu nghĩ cậu giết được tôi? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không chịu ngoan ngoãn chịu nói thì đừng trách tôi đích thân đến Giang Thành, tàn sát toàn bộ Dương Hoa và Học viện Huyền Y Phái của cậu! Đến lúc đó, để tôi xem xem ai có thể ngăn cản tôi!”, tông chủ Huyết Ma Tông khinh thường nói.

“Ông đang uy hiếp tôi?”.

“Uy hiếp cậu thì đã sao? Cậu không có lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn ngồi xuống trò chuyện với tôi, hoặc là tôi sẽ giết sạch tất cả người bên cạnh cậu. Dù sao cậu cũng không giết được tôi, cũng không làm gì được tôi. Đương nhiên, tôi cũng không làm gì được cậu, cậu cũng có thể giết sạch người của Huyết Ma Tông, nhưng tôi không quan tâm! Để xem cậu có dám trao đổi với tôi không”, tông chủ Huyết Ma Tông nhếch khóe miệng, nheo mắt lại, cười nhạt.

Mặc dù võ lực không thể làm Lâm Chính khuất phục, nhưng mưu kế thì có thể.

Ông ta nhìn ra được thần y Lâm là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ông ta thì không. Dù người của Huyết Ma Tông có chết hết, tông chủ Huyết Ma Tông là ông ta cũng sẽ không chớp mắt. Còn thần y Lâm chắc chắn sẽ không để người của Học viện Huyền Y Phái xảy ra chuyện, nếu không thì vì sao chuyện đầu tiên sau khi anh ra ngoài cấm địa lại là quay về cứu hỏa chứ?

“Xem ra ông nghĩ ông bắt được thóp của tôi rồi”, Lâm Chính thở ra một hơi.

“Phải xem cậu chọn thế nào”.

“Chọn? Tôi không chọn gì cả, nếu thật sự phải chọn, đương nhiên tôi sẽ diệt trừ ông!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Diệt trừ tôi? Cậu có thực lực đó sao?”, tông chủ Huyết Ma Tông nghiêm túc nhìn, cười khẩy nói.

“Sao lại không? Trước kia ông tấn công tôi là để phủ bụi phấn lên người tôi, vậy sao ông không nghĩ lại xem, tôi phản công chỉ đơn thuần là phản công thôi sao?”, Lâm Chính nói.

Tông chủ Huyết Ma Tông nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vội vàng xắn tay áo lên, kiểm tra hai tay và cơ thể mình, chợt thấy ống tay áo của mình xuất hiện rất nhiều lỗ châm.

Nhưng… da dẻ của ông ta vẫn hoàn hảo không tổn thương gì.

Tông chủ Huyết Ma Tông thở phào một hơi, cười nói: “Xem ra châm bạc của cậu cũng không đâm thủng da thịt của tôi được! Thần y Lâm, cậu đang khoác lác dọa người sao?”.

“Tôi khoác lác dọa người lúc nào?”.

“Vậy cậu làm sao giết được tôi?”.

“Châm của tôi không phải để đâm thủng da ông, tác dụng của chúng chỉ có một!”.

“Cái gì?”.

“Tra vị trí tử huyệt của ông!”, Lâm Chính nói.

Anh vừa dứt lời, toàn thân tông chủ Huyết Ma Tông run rẩy, một luồng khí lạnh lan ra từ đầu tới chân…

Đọc truyện chữ Full