TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1742: CẬU THUA RỒI

Xin c

Tuy tông chủ Huyết Ma Tông nói lời ngạo mạn, nhưng lại không dám tự đại.

Biểu hiện của Lâm Chính trước kia đã đủ chứng minh thực lực của anh, không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần so với trước đây. Nếu lúc này tông chủ Huyết Ma Tông còn xem thường Lâm Chính thì rõ là ngu si dốt nát.

Tông chủ Huyết Ma Tông vận chuyển công pháp, cả đại điện vô cùng lạnh lẽo.

Trong không khí hòa lẫn mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.

Lúc này tông chủ Huyết Ma Tông càng trở nên đáng sợ hơn.

Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn, hai tay giơ lên tóm về phía Lâm Chính từ xa.

Lâm Chính âm thầm hừ một tiếng, vội vàng đạp hai chân về sau, lui ra khỏi đại điện.

Ầm!

Khoảnh khắc anh chạy đi, vị trí mà anh đứng nhanh chóng ngưng tụ thành một làn sương máu, sau đó nổ tung.

Mặt đất nơi đó bị xuyên thủng, nhiều chất lỏng giống như máu chảy vào trong men theo mặt đất bị xuyên thủng.

Thật đáng sợ!

Uy lực thế này có lẽ đã vượt qua bom đạn bình thường.

Lâm Chính nhìn chăm chú, trong lòng suy tư. Khi hai chân anh vừa đáp đất, mặt đất dưới chân đột nhiên lại sụt xuống.

Hỏng bét!

Lâm Chính sầm mặt, vội vàng chạy sang một bên.

Nhưng… không kịp nữa rồi.

Ầm!

Một cột máu đáng sợ dâng lên từ dưới mặt đất, vọt thẳng lên mây xanh. Một nửa cơ thể anh bị cột máu này cắn nuốt, sau đó bị tông bay sang một bên, đâm vào vách tường, vách tường lập tức sụp đổ.

Tông chủ Huyết Ma Tông đi tới, nhìn vách tường đổ nát.

Lâm Chính chậm rãi đứng dậy từ trong đống phế tích, áo trên người đã bị cột máu ăn mòn, gấu quần bên dưới cũng rách nát.

Lâm Chính dứt khoát xé áo đã rách xuống, để lộ vóc người cân xứng. Tóc trắng bay theo gió, giống như thiên thần, không ai dám nhìn thẳng.

“Cơ thể võ thần thật sự không phá được sao?”, tông chủ Huyết Ma Tông âm thầm dõi theo, trong mắt tràn ngập vẻ bất cam, tròng mắt đỏ ngầu dữ tợn, xông về phía Lâm Chính lần nữa.

“Huyết Bạo!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông khẽ quát, đánh tới một chưởng.

Lâm Chính vung tay lên ngăn chặn.

Vù!

Lòng bàn tay tông chủ Huyết Ma Tông chợt nổ ra một dòng máu, giống như thác nước bao bọc lấy Lâm Chính.

Đó là thủ đoạn quỷ dị đến mức nào.

Máu giống như kén tằm, định bao vây Lâm Chính ở trong đó. Nhưng Lâm Chính giống như bò tót cố gắng lao ra ngoài, đồng thời hất tay tông chủ Huyết Ma Tông đang tóm chặt lấy vai anh ra, bất chấp tất cả lao xuống mặt đất.

Rầm!

Nơi tông chủ Huyết Ma Tông tấn công lập tức nổ tung.

Cả vùng trời rung chuyển.

Mặt đất nứt ra.

Người trong Huyết Ma Tông đều kinh ngạc lùi ra xung quanh.

Trận chiến cấp bậc này không phải bọn họ có thể gia nhập.

Tông chủ Huyết Ma Tông không phá vỡ được cơ thể võ thần của Lâm Chính, Lâm Chính cũng không dễ dàng làm bị thương thân xác của tông chủ Huyết Ma Tông.

Mặc dù động tĩnh rất lớn, nhưng tông chủ Huyết Ma Tông vẫn không có thay đổi gì khác, đạp vào bụng lâm Chính.

Ầm!

Cơ thể Lâm Chính như viên đạn bay đi gần trăm mét trong không trung mới rơi xuống.

Anh điều chỉnh cơ thể, nhắm vào tông chủ Huyết Ma Tông ở bên dưới, dốc hết sức mạnh đánh xuống một quyền.

Tông chủ Huyết Ma Tông ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đỏ máu tràn ngập sát ý.

“Giết!”.

Ông ta hét lên một tiếng, khí ý trên cơ thể lan rộng, một trận gió máu nhàn nhạt dâng lên quanh người ông ta.

“Huyết Thiên Chưởng!”.

Tiếng thét gào vang vọng, tông chủ Huyết Ma Tông đánh vào không trung một chưởng.

Một quyền của Lâm Chính vừa khéo đối chọi với lòng bàn tay ông ta.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, lực xung kích như sóng lớn cuồn cuộn lan ra từ nơi giao nhau giữa quyền và chưởng.

Kiến trúc xung quanh đều đổ sụp, không còn cái nào hoàn chỉnh.

Nơi tông chủ Huyết Ma Tông đứng cũng bị lõm xuống, trong vòng một trăm dặm xung quanh cũng vì vậy mà xảy ra động đất trong phạm vi nhỏ.

“Vạn Huyết Sát Kích!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông tung chiêu, hai tay đánh ra vô số tàn ảnh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính cũng không chịu yếu thế, vung quyền đánh trả.

Nhưng tốc độ và sức mạnh của anh hoàn toàn không thể sánh được với tốc độ và sức mạnh của tông chủ Huyết Ma Tông. Sau một phen giằng co, hầu hết đều là Lâm Chính trúng chiêu.

Rầm!

Lâm Chính lại bị đánh bay.

Tông chủ Huyết Ma Tông thừa thắng đuổi theo, đạp chân một cái đã lao vọt tới.

“Huyết Ảnh Trảo!”.

Soạt! Soạt…

Mấy dấu móng vuốt màu đỏ máu đánh úp tới, mỗi một móng vuốt đều dài hơn một mét, vô cùng đáng sợ.

Lâm Chính đáp xuống đất, sau đó vội vàng né tránh.

Nhưng trảo ảnh đột nhiên trở nên dày đặc.

Vù! Vù! Vù…

Bảy trảo ảnh hung tợn đánh lên người anh.

Trảo ảnh cắt đứt mặt đất, nhưng vẫn không thể phá hoại cơ thể của Lâm Chính mảy may.

“Sự rửa tội của máu!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông vẫn chưa chịu từ bỏ, lại quát khẽ một tiếng, hai tay đánh mạnh về phía mặt đất.

Mặt đất lại rung chuyển lần nữa.

Lâm Chính nghiêm mắt nhìn, vừa định cất bước lao vọt về phía trước thì lại cảm giác có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn.

Vù vù!

Xung quanh mặt đất dưới chân bất chợt dâng lên những cột máu quái dị.

Tròn mười hai cột, giống như những tia laser bao vây lấy Lâm Chính, đồng thời nhanh chóng bay về phía cơ thể anh, sắp sửa cắt nát người anh.

Lâm Chính muốn chạy cũng không còn kịp.

Cuối cùng, mười hai cột máu hội tụ về một chỗ.

Ầm!

Một đám mây cỡ nhỏ lan tỏa từ nơi trung tâm Huyết Ma Tông.

Vô số người ngẩng đầu lên, nhìn đám mây màu đỏ máu cỡ nhỏ, trong mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ nóng bỏng và thành kính.

“Đó là công pháp của tông chủ!”.

“Thần y Lâm chắc chắn phải chết!”.

“Tông chủ thắng rồi!”.

“Ha ha, tông chủ thắng rồi!”.

“Tông chủ vạn tuế!”.

Nhiều người phấn khởi, kinh ngạc kêu lên.

Nhưng đại chiến sao có thể kết thúc như vậy?

Tông chủ Huyết Ma Tông rút tay ra khỏi lòng đất, đứng dậy khẽ thở dốc, nhìn về phía đám mây đang dần dần tan đi.

Trong đám mây lại có một bóng người chậm rãi đi ra.

Chính là Lâm Chính!

Mặc dù trên mặt anh dính đầy bụi bặm, nhưng… toàn thân anh không có chỗ nào bị thương.

“Công pháp của ông đúng là khiến người ta kinh ngạc, nhưng… ông vẫn không phá được cơ thể võ thần! Mọi thứ mà ông làm đều là uổng công vô ích!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Không có gì khiến người ta tuyệt vọng hơn một kẻ địch giết mãi không chết.

Lâm Chính biết mình đã đứng ở thế bất bại.

“Cậu nghĩ mình đã thắng?”, tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt, hỏi.

“Có vẻ tôi cũng không thua”, Lâm Chính lắc đầu.

“Không, thật ra cậu đã thua rồi”, tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên nhếch khóe miệng, tròng mắt đỏ ngầu lóe lên vẻ đắc ý: “Cậu xem cơ thể cậu đi”.

Lâm Chính nghe vậy thì nhíu mày, cúi đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện tuy cơ thể mình không bị thương ở đâu, nhưng lại có thêm một lớp vật chất màu đỏ nhạt giống như bụi phấn.

“Đây là?”.

Lâm Chính ngạc nhiên.

Tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên mở to mắt, quát lên một tiếng, chắp hai tay: “Huyết Ma Đại Diệt Chú!”.

Soạt!

Một luồng huyết khí vô tận dâng lên từ bốn phương tám hướng, điên cuồng đánh vào cơ thể Lâm Chính.

Huyết khí này không ăn mòn Lâm Chính, cũng không nổ tung, càng không có bất kỳ sự tấn công nào đối với anh.

Chúng chỉ điên cuồng dồn ép, điên cuồng đâm chọc, ép bụi phấn ở bề ngoài cơ thể Lâm Chính vào trong da anh từng chút một.

Chốc lát sau, bụi phấn trên người Lâm Chính đã biến mất không thấy.

Phụt!

Lâm Chính lảo đảo, suýt chút nữa quỳ xuống, miệng nôn ra ngụm máu lớn.

“Ha ha ha ha!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông cười lớn trông rất dữ tợn: “Thần y Lâm! Cơ thể võ thần của cậu đã bị tôi phá rồi! Ha ha ha ha…”.

Đọc truyện chữ Full