Hai triệu tệ!!! Tất cả mọi người đều tưởng mình nghe nhầm. Bao gồm cả gia đình Tô Nhu.
Lâm Chính là ai đương nhiên họ biết. Một người như vậy có thể có 2 triệu tệ được sao?
Tô Nhu bừng tỉnh, ghì Lâm Chính: “Anh điên rồi hả? Hai triệu tệ. Anh có biết là bao nhiêu tiền không? Anh lấy đâu ra?”
Lâm Chính lắc đầu, lấy từ trong người ra một tấm thẻ màu vàng, điềm đạm nói: “Tô Nhu, đừng nói là 2 triệu, 20 triệu tệ cũng có”
Nói xong, Lâm Chính đưa tấm thẻ cho người đàn ông: “Anh có thể quẹt thẻ không? Nếu có thể thì mong nhanh cho, chúng tôi không có thời gian”.
Bọn họ nhìn nhau bằng vẻ không dám tin
“Thế nào?”, người đàn ông nhìn cô gái nóng bỏng bên cạnh và thận trọng hỏi.
“Mọi người thế mà cũng tin? Thật nực cười! Bọn họ lái cái xe thế kia thì lấy đâu ra 2 triệu tệ. Với những kẻ khố rách áo ôm thế kia mà có thể đưa ra được 2 triệu tệ à?”, cô gái hừ giọng: “Chẳng qua là ra oai mà thôi!”
“Nói đúng”.
Người đàn ông gật đầu, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Tôi cảnh cáo anh, đừng ra vẻ trước mặt tôi. Trong thẻ này vốn không có đồng nào hết. Chẳng qua anh thấy ở đây không có máy quẹt thẻ nên cố tình làm như vậy đúng không?”
“Nếu không được thì tôi có thể chuyển khoản”, Lâm Chính lại nói.
“Mẹ kiếp, đừng giở mấy chiêu trò đó. Dám dọa chúng tôi à? Xông lên bắt bọn chúng đi đi”, cô gái nóng bỏng tức giận, chỉ tay thẳng mặt Lâm Chính.
Người cảnh sát nghe thấy vậy bèn nói: “Các vị đi cùng tôi đi”.
“Sao anh có thể như vậy được chứ?”, Tô Nhu cuống cả lên.
Thế nhưng nào có ích gì. Lúc này thì ai cũng nhận ra bọn họ cùng một giuộc. Đám đông bất lực, đành phải lên xe.
Tô Quảng mặt tối sầm. Trương Tinh Vũ mặt đỏ như gấc. Bà ta bặm môi, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống đám người kia.
“Yên tâm, không sao đâu, anh sẽ xử lý ổn thỏa”, Lâm Chính an ủi Tô Nhu.
Thế nhưng không đợi Tô Nhu kịp lên tiếng thì Trương Tinh Vũ đã lớn tiếng chửi.
“Cậu xử lý được chắc? Cậu xử lý kiểu gì? Ngôi sao chổi như cậu đang yên đang lành còn làm lớn chuyện lên”.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đây đâu phải lỗi của Lâm Chính đâu! Sao mẹ lại giận anh ấy”, Tô Nhu tức giận nói.
Trương Tinh Vũ hừ giọng, khoanh tay trước ngực.
Tô Nhu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn người đàn ông lái xe trở bọn họ đi: “Những người trước đó đâu?”
“Những người nào?”
“Những người đụng vào đuôi xe của chúng tôi đấy”.
“Người ta không có chuyện gì thì đương nhiên là về nhà rồi. Lẽ nào họ phải đi theo các cô sao? Phải rồi, nếu như không có khả năng bồi thường thì bán xe, bán tài sản đi nhé”, người này nói.
Dứt lời, bọn họ tái mặt.
“Anh cũng vô lý quá đấy”, Trương Tinh Vũ dựng tóc gáy.
Bán xe bán tài sản sao? Vậy khác gì ép người ta khuynh gia bại sản.
“Tôi nhất định sẽ tố cáo các người”, Tô Nhu tức tới phát điên.
“Đi đi, mấy tên ngốc? Đúng là không biết mình đã gây sự với ai? Bọn họ là cậu ấm cô chiêu của thành phố này đấy. Bắt đền tiền là đã nương tay lắm rồi. Nếu không làm theo thì chắc các người sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu”, người lái xe hừ giọng.
“Các...các người....”
“Đúng là ức hiếp người quá đáng”.
“Tóm lại có giết chết chúng tôi thì cũng đừng mong chúng tôi đền một cắc nào”, Trương Tinh Vũ tức tới mức gầm lên. Ngay cả Tô Quảng cũng không nhịn được nữa.
“Được thôi. Các người đã không biết điều thì chỉ có thể tự trách mình thôi”, người này cười lạnh, lắc đầu rồi mặc kệ họ, chỉ tiếp tục lái xe.
Bọn họ nào phải đối thủ của đám người kia. Họ chẳng làm được gì khác.
“Con gái, con mau nghĩ cách đi”, trong lúc cấp bách Trương Tinh Vũ chỉ biết nhìn Tô Nhu.
“Mẹ, làm gì có cách nào. Nếu biết đối phương mạnh vậy thì dù có sử dụng các mối quan hệ cũng không đối phó nổi. Cùng lắm thì con đi gom tiền trả cho họ vậy...”
“Con muốn đền tiền sao?”, Trương Tinh Vũ như phát điên. Bà ta hét lớn: “Không được, không được! Chúng ta không sai, tại sao phải đền tiền! Một đồng cũng không đưa!”
“Mẹ”
“Con bớt nói linh tinh lại. Nghe đây, lập tức gọi điện cho thần y Lâm. Bảo cậu ấy giải quyết vấn đề này! Bọn họ lẽ nào có máu mặt hơn thần y Lâm? Con mau gọi điện thoại đi”.
“Mẹ...Dương Hoa còn biết bao nhiêu việc. Tin tức về Huyền Y Phái lẽ nào mẹ cũng chưa từng nghe? Thần y Lâm làm gì có thời gian cho chúng ta. Con không muốn gây thêm phiền phức cho họ nữa”, Tô Nhu lập tức từ chối.
“Vậy con muốn trơ mắt ra nhìn nhà mình bị phá sản phải không? Muốn mẹ nhảy lầu chứ gì?”, Trương Tinh Vũ trố tròn mắt.
“Mẹ, con không có ý đó...”
“Con có gọi điện hay không? Con không gọi thì giờ mẹ sẽ kéo cửa xe nhảy xuống luôn”, nói xong Trương Tinh Vũ đặt tay lên cửa xe.
“Bà làm cái gì vậy?”, Tô Quảng vội vàng ngăn lại.
“Ông đừng động vào tôi”, Trương Tinh Vũ trợn ngược mắt. Tô Quảng run rẩy, không biết phải làm sao.
“Các người làm cái gì thế?”, người đàn ông lái xe cảm nhận được tình hình không ổn bèn quay lại hỏi. Nhưng tất cả đều ngó lơ ông ta.
Tô Nhu sợ tới mức mất vía, vội vàng nói: “Mẹ đừng kích động...con...con gọi là được chứ gì?”
“Vậy con mau gọi đi”, Trương Tinh Vũ vội nói. Tô Nhu bất lực đành phải lấy điện thoại ra.
Cô do dự nhưng cuối cùng vẫn bấm số. Thế nhưng khi vừa ấn thì.
Reng reng...Điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Lâm Chính đành phải lấy máy ra ấn nút nghe.
“Chủ tịch Lâm, xin lỗi đã làm phiền”, Tô Nhu thận trọng nói. Tuy nhiên một giây sau, giọng nói bên kia vọng tới.
“Không có gì phiền cả vì anh cũng đang ngồi trong xe”.
Dứt lời, bầu không khí trở nên im bặt.