Ngoài cảnh sát ra, tất cả mọi người đều quay qua nhìn Lâm Chính.
Ai cũng sững sờ. Tô Nhu há hốc miệng. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng trợn tròn mắt. Một lúc lâu sau, bọn họ mới hoàn hồn.
“Điện thoại của chủ tịch Lâm sao lại nằm trong tay anh”, Tô Nhu hỏi.
“Tô Nhu, tới nước này rồi mà em còn không tin anh là chủ tịch Lâm sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Được rồi Lâm Chính, anh đừng nói nữa. Anh và chủ tịch Lâm vốn là hai khuôn mặt. Rốt cuộc anh sao vậy? Tự nhiên lại nói ra mấy lời này?”, Tô Nhu tức giận nói. Giờ là lúc nào rồi mà Lâm Chính còn nói đùa được chứ?
“Tô Nhu, sao em không tin anh?”, Lâm Chính chau mày. Anh lấy châm ra định đâm vào cổ mình.
Có thể điều này sẽ gây ra cú sốc và họ sẽ không chấp nhận được. Nhưng Lâm Chính thật sự không muốn giấu nữa. Đúng lúc này, chiếc xe đột nhiên dừng lại. Cửa xe được mở ra. Vài người lôi mấy người Lâm Chính ra.
“Các người làm gì vậy?”
“Thả chúng tôi ra”, Trương Tinh Vũ giãy giụa. Lâm Chính lúc này đã tức giận thật sự. Rốt cuộc đối phương là ai, tại sao lại ép người quá đáng như vậy chứ?
“Được, để tôi xem xem các người là thần thánh phương nào!”, Lâm Chính thầm nhủ rồi đi theo bọn họ.
Sau khi hỏi cung, chẳng có gì nghi ngờ, mấy người Lâm Chính được yêu cầu trong 24 giờ phải gom đủ một triệu tệ bồi thường cho người có tên là cậu Nông. Nếu không thì sẽ bị nhốt ở đây ít nhất một năm. Bọn họ không ngờ chạy tới Bồ Thành lánh nạn rồi mà vẫn còn gặp phải chuyện này.
Tô Nhu đành phải gọi điện hỏi vay tiền. Trương Tinh Vũ thì khóc lóc gào thét. Thế nhưng vay khắp nơi vẫn chỉ có được 600 nghìn tệ, còn thiếu 400 nghìn tệ nữa.
“Tiền trong tài khoản công ty không thể nào lấy ra ngay được. Dù có bán tài sản cũng không thể có tiền ngay. Giờ phải làm sao?", Tô Nhu cuống cả lên.
Trương Tinh Vũ cầm điện thoại. Đến cả Tô Nhu cũng chỉ gom được từng đó. Trừ khi hạ mình nhờ người nhà họ Trương. Nếu không, sẽ không thể nào gom được thêm 400 nghìn tệ.
Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới nói với đám người bên ngoài: “Chúng tôi có tiền”.
“Nếu là tấm thẻ khi nãy thì thôi đi”.
“Nếu các người đã không muốn thẻ thì tôi sẽ chuyển khoản”, Lâm Chính điềm đạm nói
“Thật sao?”, đám người kia tỏ ra bất ngờ.
“Các người đòi tiền, rồi lại không tin chúng tôi có tiền, rốt cuộc các người muốn gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Người kia do dự, gật đầu: “Được, vậy anh chuyển khoản đi, có điều chúng tôi sẽ gọi điện cho cậu Nông để xác nhận. Nếu như cậu giở trò thì tội sẽ càng nặng hơn đấy. Chắc cậu biết hậu quả sẽ thế nào đúng không!”
Nói xong người này đưa ra mã QR. Lâm Chính cầm điện thoại, bắt đầu chuyển khoản.
Một lúc sau thì xong. Người kia lập tức gọi điện cho cậu Nông: “Chào cậu Nông, khoản tiền 1 triệu tệ đã được chuyển khoản, tôi gọi điện để xác nhận, nếu cậu nhận được rồi thì tôi có thể thả người được chưa?”
“Cái gì? Trả tiền thật rồi sao?”, cậu Nông ở đầu dây bên kia chau mày.
“Cậu Nông cậu xem nếu nhận được rồi thì thả người thôi”.
“Thả người? Thả cái gì mà thả? Anh cho rằng tôi thật sự vì một triệu tệ đó sao? Tôi nhắm cô gái đó rồi đấy!”
“Cậu...cậu Nông...ý của cậu là...”
“Nói với họ là tôi chưa nhận được tiền, sau đó ra hiệu cho bọn họ. Bảo cô gái đó nếu tối nay chịu tới câu lạc bộ Dạ Lang thì tiền không cần trả tôi nữa. Chuyện này tôi cũng sẽ không truy cứu nữa”.
“Cậu Nông, điều này...đừng làm lớn chuyện, nếu không sẽ không hay đâu”.
“Làm lớn chuyện sao? Mấy kẻ nhà quê đó mà anh cũng sợ à? Sao? Hay là không nể mặt tôi?”
“Không không, cậu Nông nói gì vậy? Ở Bồ Thành này chúng tôi nào dám không nể mặt cậu”, người kia vội vàng lau mồ hôi hột.
“Nếu đã vậy thì mau đưa cô gái đó tới đây”, cậu Nông hừ giọng rồi tắt máy.
Thế nhưng ngay lập tức khi đó điện thoại của anh ta có tin nhắn. Một dãy số xuất hiện trên màn hình.
“Số dư tài khoản đã được công thêm một triệu tệ. Người gửi: Lâm...”.