“Các anh em, hãy đến phòng livestream của tôi đi! Chỉ cần 9,9 tệ! Thanh long vừa thơm vừa giòn, đầy ắp một thùng, gửi về tận nhà!”.
“Toàn bộ đồ của chúng tôi đảm bảo hàng thật lại còn rẻ, hoạt động hôm nay sale mạnh, các nam thanh nữ tú đừng bỏ qua, mau tới xem đi!”.
…
Mở app nào đó ra, vẫn là vô số những video livestream ngắn, xe sang gái đẹp đếm không xuể.
Vô số người cứ đờ đẫn lướt những video nhìn có vẻ mới mẻ nhưng một màu này.
Mãi cho đến khi một video nóng hổi bỗng xuất hiện trên app đó.
Nhất thời, vô số người đang lười biếng cầm điện thoại liền trở nên run rẩy.
Toàn mạng xôn xao.
Vô số phòng livestream hiện đầy ba chữ.
Thần y Lâm!
Thần y Lâm!
Thần y Lâm!
Rất nhiều cư dân mạng không rõ chân tướng đều vô cùng kinh ngạc.
“Sao vậy?”.
“Người hâm mộ của thần y Lâm lại bắt đầu gây chuyện à?”.
“Thật là đáng ghét, vô duyên vô cớ chạy vào phòng livestream của người khác trêu chọc?”.
“Mọi người mặc kệ đi, quản lý mau chặn bọn họ lại!”.
Các fan cứng của phòng livestream lần lượt lên tiếng.
Cho đến khi có người kêu lên.
“Mọi người mau tìm kiếm từ khóa thần y Lâm đi, nếu chậm chân là không thấy nữa đâu”.
Nghe thấy thế, càng ngày càng nhiều người vội vàng mở thanh tìm kiếm ra, tìm phòng livestream có liên quan đến thần y Lâm gần đây.
Mới xem một cái tất cả mọi người liền hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không thể dùng từ nóng hổi để hình dung được nữa.
Trong phòng làm việc.
“Chuyện của Huyết Ma Tông giải quyết thế nào rồi?”, một người đàn ông hai bên tóc mai điểm bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ngồi trước bàn, vừa đọc tờ báo trong tay vừa hỏi.
“Đã giải quyết rồi ạ, nhưng người giải quyết không phải là người của chúng ta, mà là thần y Lâm”, thư ký bước vào đáp.
“Ồ?”, người đàn ông hơi ngước lên, có chút ngạc nhiên, nhưng một lát sau khuôn mặt nở nụ cười chua chát: “Tôi biết ngay mà, cậu ta… đâu phải là người chịu để yên chứ? Bị một vố lớn như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ đích thân trả thù, không ai nói được cả!”.
“Nói thì nói vậy, nhưng… đại thống lĩnh, hình như đại thống lĩnh Vương có vẻ rất không vui. Hôm nay tôi thấy ông ấy vào trong, chắc là đi nói chuyện này với cấp trên”, thư ký nhỏ giọng nói một cách dè dặt.
“Vào trong?”, Trịnh Nam Thiên nhíu mày, sau đó vẻ mặt lại giãn ra, lạnh lùng hừ một tiếng: “Mặc kệ ông ta! Ông ta muốn đi thì cứ để ông ta đi! Tôi không tin ông ta có thể gây được sóng to gió lớn gì!”.
“Đại thống lĩnh, nếu cấp trên truy cứu…”
“Yên tâm, không có chuyện đó đâu. Tông chủ Huyết Ma Tông đã chết, cấp trên không thể vì một người chết mà truy cứu trách nhiệm của nhóc Lâm được. Huống hồ cậu ấy có cống hiến rất lớn cho chúng ta, hơn xa Huyết Ma Tông. Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này vốn là tông chủ Huyết Ma Tông có lỗi với thần y Lâm trước, bọn họ lợi dụng thần y Lâm, lại còn định sát hại cậu ấy, rơi vào kết cục như vậy còn trách được ai chứ? Thế nên… kệ ông ta đi”, Trịnh Nam Thiên cười nói.
Thư ký gật đầu, đang định rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo anh ta rung lên, thư ký lấy điện thoại ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, quay phắt lại gấp gáp kêu lên: “Đại thống lĩnh, xảy ra chuyện rồi!”.
“Sao vậy?”.
Trịnh Nam Thiên bỏ ngay tờ báo xuống, nhíu mày hỏi.
“Ông mau xem điện thoại đi!”.
“Điện thoại?”.
Trịnh Nam Thiên ngây ra một chút rồi vội cầm điện thoại ở trên bàn lên mở ra.
Vừa mở máy đã có vô số thông báo ập tới.
Mỗi thông báo đều có ba chữ rành rành.
Thần y Lâm!
Trịnh Nam Thiên bấm mở một thông báo, chỉ xem ba giây đã lập tức hóa đá.
“Thằng nhóc này… điên rồi sao?”.
…
Chi nhánh Dương Hoa ở Bồ Thành.
“Cô Tô Nhu, mời cô uống trà!”.
Người phụ trách của công ty dẫn theo các quản lý cấp cao vội vàng chạy tới, đích thân tiếp đón cả nhà Tô Nhu.
Trong phòng tiếp khách rộng lớn, chỉ có ba người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng.
Bọn họ rất căng thẳng, nhấp nhổm không yên.
Nhưng những người phụ trách của công ty chi nhánh cũng nơm nớp lo sợ, tiếp đón bọn họ vô cùng nhiệt tình.
“Quản lý Vương, ông khách sáo quá”, Tô Nhu nặn ra một nụ cười.
“Đây là điều nên làm mà, cô là bạn của Chủ tịch Lâm, cũng chính là bạn của chúng tôi, tiếp đãi bạn bè sao có thể chậm trễ chứ? Cô Tô Nhu, cô yên tâm, chúng tôi đã liên lạc với trụ sở chính, bọn họ sẽ nhanh chóng phái người đến giải quyết khó khăn cho cô. Có Dương Hoa ra mặt, cho dù là nhà họ Nông ở Bồ Thành cũng phải nể mặt”, quản lý Vương mỉm cười nói.
“Vậy thì tốt”, Tô Nhu khẽ gật đầu.
Tít tít.
Đúng lúc này, điện thoại của giám đốc Vương vang lên.
Ông ta mặc kệ, tiếp tục rót trà cho Tô Nhu.
Cùng lúc đó.
Tít tít.
Tít tít.
Tít tít.
Điện thoại của rất nhiều người trong phòng tiếp khách đều sáng lên, hình như nhận được tin nhắn.
Điện thoại của Tô Nhu hết pin nên đã tắt máy.
“Sao vậy?”, Tô Nhu không khỏi nhìn về phía đám người quản lý Vương đang kiểm tra điện thoại.
Mấy người họ đều im lặng.
Quản lý Vương cầm điện thoại lên, chìa tới trước mặt Tô Nhu.
“Cô Tô Nhu, mọi chuyện… chắc là sắp được giải quyết rồi!”.