Sắp được giải quyết?
Hơi thở của Tô Nhu như nghẹn lại, vô thức nhìn về phía điện thoại mà quản lý Vương chìa ra.
Sau đó cũng trợn mắt há mồm.
Điện thoại đang livestream.
Nhưng cảnh quay rung lắc dữ dội.
Đó là một phòng bao lộn xộn.
Ánh sáng trong phòng bao vô cùng yếu ớt, bàn ghế đều bị đánh tan nát, sô pha cũng đổ. Không những vậy, còn có không ít người tay chân bị gãy đang nằm dưới đất, không rõ sống chết.
Một bóng dáng thẳng tắp đang đứng giữa bọn họ.
Không phải ai khác, mà chính là thần y Lâm.
“Có chuyện gì vậy?”.
Tô Nhu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, đang định xem thêm.
Xẹt!
Màn hình của phòng livestream bỗng bị bên quản lý app ngắt giữa chừng.
“Có chuyện gì vậy? Vừa nãy hình như tôi nhìn thấy thần y Lâm và đám Nông Hào…”, Tô Nhu vội nhìn về phía quản lý Vương.
Quản lý Vương mỉm cười: “Cô Tô Nhu, nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ Chủ tịch Lâm đã đích thân đến Bồ Thành, giúp cô giải quyết chuyện nhà họ Nông”.
Tô Nhu há hốc miệng.
Trương Tinh Vũ thì vô cùng mừng rỡ.
“Hả? Chủ tịch Lâm đến rồi sao? Con rể tương lai của tôi đến rồi! Ha ha, tốt, tốt lắm! Con gái, chúng ta không cần phải sợ nữa rồi!”, Trương Tinh Vũ khua tay múa chân, cũng vội vàng mở điện thoại ra. Nhìn thấy chuyện thần y Lâm đến Bồ Thành ầm ĩ trên mạng, bà ta lại càng kích động đến mức toàn thân run rẩy.
“Coi như tai qua nạn khỏi rồi”, Tô Quảng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tô Nhu lại có chút khó hiểu.
Tại sao… Chủ tịch Lâm lại bất ngờ xuất hiện ở Bồ Thành?
Chẳng phải anh nên ở Giang Thành sao?
Dù sao học viện Huyền Y Phái xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mã Hải cũng đang dưỡng bệnh, anh không ở Giang Thành chủ trì đại cục mà đến đây làm gì?
Là người của công ty chi nhánh thông báo sao?
Nhưng cô mới đến công ty chi nhánh chưa được bao lâu, cho dù quản lý Vương báo cho Chủ tịch Lâm biết thì anh cũng không thể đến Bồ Thành trong thời gian ngắn như vậy được.
Hơn nữa… theo lý mà nói, người xuất hiện ở câu lạc bộ Dạ Lang chẳng phải nên là Lâm Chính sao?
Lẽ nào… Lâm Chính… thực sự là Chủ tịch Lâm?
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”.
“Lâm Chính và thần y Lâm khác nhau hoàn toàn! Sao bọn họ lại là một người được chứ?”.
“Nhưng thỉnh thoảng Lâm Chính hay nói những lời kỳ lạ, nói mình chính là thần y Lâm, lẽ nào anh vẫn luôn nói sự thật sao?”.
“Không đúng! Nếu là thật thì tại sao bao nhiêu năm nay mình không phát hiện ra? Tuy không ngủ cùng nhau, nhưng anh ấy vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt mình mà”.
“Nhưng việc Lâm Chính có điện thoại của thần y Lâm… thì giải thích thế nào đây?”.
Vô số nghi vấn, vô số điểm khó hiểu xoay mòng mòng trong đầu Tô Nhu.
Cô đau khổ ôm đầu, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.
“Con gái, con sao thế? Con không sao chứ?”.
Trương Tinh Vũ ở bên cạnh vội nói đầy quan tâm.
“Không có gì ạ…”
Tô Nhu lắc đầu.
Cô quyết định chờ Lâm Chính trở về sẽ hỏi cho ra nhẽ.
Dù thế nào cô cũng phải làm rõ sự nghi ngờ của mình.
Xác định xem rốt cuộc người chồng này của mình có phải là thần y Lâm hay không…
Tuy hiện giờ nghĩ tới Tô Nhu vẫn cảm thấy quá hoang đường.
Nhưng cô bắt buộc phải làm rõ.
…
Lúc này, trong ngoài phòng bao của câu lạc bộ Dạ Lang đã có vô số người chen chúc.
Lâm Chính yên lặng đứng giữa đám người, mặt không cảm xúc nhìn người đứng đầu.
Nông Hảo đã nằm bệt dưới đất như một con chó chết.
Cô gái đanh đá hai tay đều bị gãy, quỳ ở dưới đất, thở hổn hển.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, mồ hôi túa ra như mưa.
Nỗi đau dữ dội khiến cô ta muốn ngất đi.
Nhưng cô ta biết, nếu mình ngất thì kết cục sẽ càng thê thảm hơn.
Đám “quần chúng vây xem” ở xung quanh được đám người Nông Hào và cô gái đanh đá gọi tới vẫn đang cầm điện thoại livestream hoặc quay video.
Bọn họ cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, ai nấy run lên bần bật.
Đối mặt với vô số ống kính, nhưng Lâm Chính vẫn không chút kiêng dè, hoàn toàn không chút quan tâm.
Anh lạnh lùng đi về phía cô gái đanh đá.
Ánh mắt đằng đằng sát khí.
Cô ta run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.
Cô ta run lẩy bẩy kêu lên.
Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ.
“Cứu tôi với!”.
Cuối cùng, cô gái đanh đá không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy nhào về phía đám người như bị mất trí.
“Ai cứu tôi với! Cứu tôi với!”.
Nhưng…
Không ai dám ra tay!
Không ai dám ngăn cản thần y Lâm!
Cô gái đanh đá còn chưa chạy ra khỏi phòng bao đã bị Lâm Chính túm được, xách lên như xách một con gà.
Cô ta sợ đến mức tè luôn ra quần.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu được tầm nghiêm trọng của sự việc…
Lâm Chính không chút khách sáo, lập tức giơ tay lên, chuẩn bị kết liễu cô ta.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
“Dừng tay!”.
Một tiếng gầm vang lên.
Sau đó rất nhiều người mặc áo đen xông vào cánh cửa đang chen chúc kia, khiến phòng bao vốn không còn bao nhiêu không gian lại thêm chật chội.
“Thần y Lâm, mong cậu dừng tay, nếu không có lẽ cậu sẽ phải hối hận về hành vi kích động của mình đấy!”.
Một người đàn ông trung niên đầu trọc, để râu chữ bát đứng ra, lạnh lùng quát.